Ba tháng sau, cuối cùng cũng đến ngày cô được xuất viện, sau khi tháo bột chân cô nặng chĩu cộng thêm ba tháng nay cô cũng ít đi lại khiến chân cô di chuyển có chút khó khăn. Cô đang chập chững bước xuống giường thì bàn tay to lớn của Lập Tân đã ẵm cô lên, giọng nhẹ nhàng đầy sự ấm áp hỏi cô.
Lập Tân: Chân còn đau sao?
Cô cười nhẹ rồi lắc đầu.
Bạch Yên: Không, không đau nữa chỉ là lâu ngày không đi lại nên có chút bất tiện.
Nghe cô nói xong, anh liền nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế bên cạnh. Trợ lý Đàm cũng nhanh nhẹn hiểu ý liền đi lấy cho cô một đôi dép. Một lát sau, trợ lý Đàm mang dép đến, Lập Tân quỳ một gối xuống nhẹ nhàng nhắc chân cô lên. Cô nhìn thấy hành động của anh cũng luống cuống mà chạm nhẹ lên vai anh.
Bạch Yên: Em có thể tự làm được.
Lập Tân chẳng nói gì mà nhẹ nhàng mang dép vào cho cô, đỡ cô đứng dậy giọng nhẹ nhàng nói.
Lập Tân: Anh dìu em đi.
Bạch Yên: Ừm
Nói xong anh liền ôm eo cô đỡ cô từng bước đi, anh cẩn thận từng bước đi của cô. Ra đến xe, chiếc xe bắt mắt của anh cũng khiến nhiều người vây quanh đến, cô thấy nhiều người liền khựng lại. Anh cởi chiếc áo vest trùm lên khuôn mặt cô nhẹ nhàng ôm cô lên đi thẳng về phía xe, anh là người trên thương trường anh cũng ít lên báo chí chỉ những người có tiếng may ra còn thấy được mặt anh còn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2810045/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.