Sau khi rời khỏi nhà họ Bạch, cô vẫn luôn suy nghĩ ai đã ra tay làm cho công ty nhà cô rớt cổ phiếu đến như vậy. Dù công ty đã rơi vào tay Thiển Quang nhưng dẫu sao đó cũng là cơ nghiệp của nhà ngoại cô, không muốn quan tâm đến cũng bắt buộc cô phải quan tâm. Trong đầu cô ngoại trừ cái tên Lập Tân ra thì cô chẳng biết ai khác, cô thẳng thừng quay sang phía Lập Tân cô cũng đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Bạch Yên: Anh đã đụng đến công ty CANDC sao?
Một khi anh quyết định ra tay anh cũng đã tìm hiểu trước, Lập Tân xoa nhẹ đầu cô giọng trầm ấm nói
Lập Tân: Anh cho rớt xuống anh cũng sẽ nâng lên được.
Cô thở phào nhẹ nhõm người ra hẳn, tuy cô ở với anh chưa bao lâu nhưng cô rất tin tưởng con người anh trãi qua từng ấy ngày chung sống cũng đủ để cô hiểu được con người của anh.
Ánh mắt Lập Tân nhíu lại phân nửa, một phần là vì sợ cô sợ anh, một phần sợ cô vì vậy mà tránh né anh, anh dịu dàng hỏi cô.
Lập Tân: Nãy anh làm em sợ sao, anh xin lỗi.
Cô không phải là sợ anh có vẻ mặt giết người đó mà cô sợ anh tức giận quá mất kiểm soát mà làm phải điều gì đó không phải. Từ lúc anh ở cạnh cô, câu xin lỗi của anh không biết tuôn ra bao nhiêu lần dù anh sai hay anh đúng anh đều xin lỗi cô vô điều kiện. Một người đàn ông như vậy thì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2810029/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.