Bước ra khỏi cửa, Từ Hiểu vẫn chai mặt mà lẽo đẽo theo anh. Lập Tân đột ngột dừng lại trừng mắt với cô giọng nói có chút đe dọa lạnh đến đáng sợ.
Lập Tân: Trong lúc tôi đang còn kiềm chế được thì tốt nhất cô nên biến ra chỗ khác bằng không trong phòng này lại xuất hiện một cái xác.
Từ Hiểu nghe được người run bật lên, những lời nói này như sát muối vào trái tim cô nhưng Lập Tân sẽ làm điều đó thật khi cô còn ở đây. Khuôn mặt có chút tái đi, cô ta dậm chân một cái rồi chạy ra khỏi phòng một cách nhanh nhẹn.
Sau khi Từ Hiểu đi mất dạng, Lập Tân liền lấy lại trạng thái ban đầu trên môi cười mỉm rồi bước đến phòng bên cạnh. Lập Tân mở cửa đi thẳng vào trong.
Lập Tân: Bạch Yên đi ăn cơm thôi.
Vừa nói dứt câu, mặt anh lại tối sầm lại vì không thấy người đâu cả. Đúng lúc, Đàm Húc vừa đi tới anh liền cao giọng tức giận nói.
Lập Tân: Người đâu?
Đàm Húc vừa đi xử lý công chuyện về chưa hiểu tình hình ra sao nghe thấy tiếng Lập Tân liền giật mình, liếc khẽ mắt vào phòng không thấy một bóng người lúc này Đàm Húc cũng hiểu ra vấn đề, cúi gầm mặt xuống giọng có chút run run.
Đàm Húc: Tôi không biết cô ấy đã rời đi lúc nào.
Cơn thịnh nộ phút chốc lên tới não mắt căng ra như muốn ăn tươi nuốt sống người bên cạnh. Kiềm chế cơn giận, Lập Tân liền đi nhanh xuống phòng ăn vẫn trống trơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2809996/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.