Chiếc xe của Dĩ Khiêm cứ lao vun vút về phía trước, Bạch Yên được nằm ở trong xe cũng thấy đỡ hơn nhưng cơ thể vẫn lữ ra không thể nhúc nhích. Bạch Yên nhìn xung quanh đường này đâu phải đường cô hay đi, lập tức cất giọng hơi thở có chút yếu ớt.
Bạch Yên: Anh Dĩ Khiêm chúng ta đi đâu vậy?
Dĩ Khiêm đang tập trung lái xe, nghe thấy tiếng cô liền trả lời thoăn thoắt.
Dĩ Khiêm: Em như vậy phải đến bệnh viện xem chứ sao?
Nhắc đến bệnh viện, trong lòng cô cảm giác thật khó chịu khi con người yếu đuối chính là lúc dễ bị sao nhãng tinh thần. Bệnh viện là nơi mẹ cô ra đi mãi mãi, bà đi với khuôn mặt trắng bệch trông cũng rất đáng sợ. Hơi thở cô có chút khó khăn hơn cô cảm giác như sắp được gặp lại mẹ vậy, cô dần dần buông lỏng người nhắm mắt lại, là Lập Tân " Lập Tân đã ôm cô vào trong lòng thật ấm áp, trái tim cô dù có đau đớn nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp đó ". Bạch Yên liền mở mắt, tuy rất yếu ớt nhưng cũng đầy sợ hãi.
Bạch Yên: Em không muốn đến bệnh viện, đừng đưa em đến bệnh viện.
Nghe giọng thành khẩn của cô Dĩ Khiêm có chút yếu lòng. Cũng may đường này là đường về nhà anh, quan trọng bây giờ cô ấy cần được sơ cứu trước. Dĩ Khiêm liền lấy điện thoại giọng có chút khẩn trương.
Dĩ Khiêm: Trong vòng 10 phút lập tức có mặt ở nhà tôi.
Cô đã thiếp đi từ khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2809995/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.