Hai người đều mệt lừ cả người, nhưng Bạch Yên chẳng thể chợp mắt được bao nhiêu. Cơ thể bị anh hành đau nhức cô nhẹ nhàng dậy khỏi giường, nhìn khuôn mặt tươi tắn đang ngủ say của Lập Tân bất giác cô lau đi giọt nước mắt nhạt nhòa rồi mỉm cười thật tươi. Cô thu gom đồ đạc một cách nhẹ nhàng tránh việc đánh thức Lập Tân. Cô đứng trước giường tay cầm chiếc vali một bước cũng không nỡ đi, nghĩ đến việc phải rời khỏi anh cô lại cảm thấy nặng lòng, từ lúc mẹ mất đến giờ ngoài anh ra thì không ai có thể cho cô một cái ấm áp trọn vẹn. Cô cúi khẽ người hôn lên vầng trán rộng của Lập Tân rồi cất giọng nói khẽ.
Bạch Yên: Tạm biệt, nếu có thể anh hãy quên em đi.
Chỉ mới hơn bốn giờ sáng, là thời điểm khó bắt xe dù là thành phố sầm uất nhưng rạng sáng thế này thật khó để kiếm một chiếc xe taxi. Bạch Yên đành phải kéo vali đi một quãng đường, giờ cô cũng chẳng biết đi đâu? đi đâu để Lập Tân không tìm thấy cô. Vừa đi vừa suy nghĩ một tiếng còi xe làm cô giật mình, một người đàn ông cỡ trung niên thò đầu ra khỏi cửa ô tô nói lớn.
- Cô gái, cô có muốn đi nhờ xe không? Trời chưa sáng sao cô lại một mình lang thang trên tuyến đường này.
Nghe người đàn ông nói cô mới chợt nhìn xung quanh vừa tối vừa có sương mù. Từ lúc cô rời khỏi nhà Lập Tân cô cứ mãi suy nghĩ linh tinh đến bây giờ Bạch Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2809954/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.