Trong căn phòng tối om, không ánh đèn chỉ có những tia sáng nhẹ từ ánh trăng rọi vào trong căn phòng trở nên huyền ảo. Hình bóng Lập Tân ngồi dựa vào góc tủ trên tay cầm chai rượu đang uống dở, tạo nên một hình ảnh vừa thơ mộng tráng lệ nhưng lại là một nỗi sầu chất chứa. Anh đã say tí bỉ đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ muộn sầu hàng lông mày níu chặt có vẻ hơi khó chịu. Từng ngụm rượu đưa vào miệng hết chai này đến chai khác, anh đã uống khá nhiều, chiếc điện thoại vẫn đang ở chế độ gọi đi. Lập Tân vẫn kiên trì gọi điện cho cô, anh biết cô vẫn đang ở đâu đó gần sát bên anh gọi cho cô cũng chỉ hy vọng nghe được giọng cô được nhìn thấy cô.
Một ngày anh chưa được nhìn thấy cô như ngỡ một năm trống vắng, ánh mắt anh dần tối lại chuẩn bị rơi vào trạng thái mất ý thức vì quá say. Cánh cửa dần dần mở ra, hình bóng một người phụ nữ uyển chuyển, thướt tha đang tiến đến gần, anh nheo mắt lại nhìn nhưng không thể nhìn rõ đó là ai do trời tối mà chỉ hiện lên bóng của một người phụ nữ. Đột nhiên Lập Tân có chút mừng rỡ, ngỡ là Bạch Yên anh liền cất giọng nói khàn khàn đầy men rượu.
Lập Tân: Bạch Yên là em sao? Em quay về rồi sao?
Anh vừa nói vừa chống hai tay đứng lên nhưng do men rượu, anh loạng choạng đứng không vững bàn tay người phụ nữ đó vòng qua thắt lưng anh đỡ lấy anh. Anh vẫn không thể nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2809947/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.