Kỷ Lăng lãnh liếc Hạ Dương một cái.
"Bây giờ mình liền tới chào hỏi em ấy, giúp bạn thăm dò một tý!"
"Ai muốn bạn làm gà mẹ?" Anh trừng mắt nhìn anh, Hạ Dương lại làm như không nhìn thấy, đi về phía Nguyên Mạn Nhu.
". . . . . . Vậy chuyện này cứ quyết định như ban đầu đã bàn, có chuyện gì thì hãy liên lại với nhau." Bọn họ đã nói rõ ràng, liền kết thúc cuộcthương lượng ở đây.
"OK, liên lạc sau." Tiễn Quản lý Vương xong, Nguyên Mạn Nhu và Phó giám đốc Tiền cũng chuẩn bị rời đi.
Hạ Dương thấy thế, chạy nhanh ra sân khấu.
"Đàn em! Thật sự là em?" Hạ Dương mặt đối mặt nhìn rõ Nguyên Mạn Nhu, khẳng định cô chính là đàn em.
"Đàn anh?" Nguyên Mạn Nhu kinh ngạc nói, một cái liền nhận ra người mình thầm mến ba năm.
"Xem ra gần đây bạn cũ của Nguyên tiểu thư rất nhiều! Như vậy được rồi, thời gian tan tầm cũng qua, cô không cần về công ty nữa."
"Cám ơn Phó giám đốc."
"Vị kia là Phó giám đốc của em sao? Ông ấy đối với em cũng không tệ đó!"
"Dạ, Phó giám đốc là người rất tốt. Đúng rồi, làm sao đàn anh lại ở nơi này?"
"À, anh cùng. . . . . ." Anh ngừng lại, sửa lại lời nói: "Bây giờ em ở nơinào làm việc? Cho anh danh thiếp để chúng ta còn liên lạc với nhau!"
"Dạ." Nguyên Mạn Nhu từ bên trong ví da móc danh thiếp ra đưa cho anh, "Vậy đàn anh thì sao?"
"Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-kieu-ngao-cho-phien-toi/2886020/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.