Thấy Nguyên Mạn Nhu về với gương mặt không sầu khổ, cho nên Mã Sách Cần nghĩ lầm cô tỏ tình thành công.
"Đi lâu như vậy, hai người có quen nhau rồi không? Có phải nên cảm tạ bà mai như mình đây."
"Bà mai gì ? So với cái loa cũng không kém bao nhiêu đâu." Nguyên Mạn Nhu liếc Sách Cần một cái.
"Mình giúp bạn như vậy, mà bạn lại nói mình là ống loa!? Quá đau lòng rồi!Thôi, không giỡn với bạn nữa, nói mau, anh ấy có phải nói ‘Em gái, thậtra thì anh cũng có cảm giác với em’ không?"
Nhắc tới chuyện này,Nguyên Mạn Nhu thế này mới nghĩ đến mình cũng không đau lòng như mìnhtưởng tượng. Chỉ sợ là do nhìn nhiều phản ứng của các bạn nữ bị cự tuyệt nên cảm giác bị tê dại, hay có lẽ do cô chuẩn bị tâm lí thật tốt, chonên không khó vượt qua, ngược lại lại có cảm giác có một sợi dây tróibuộc khó hiểu được cởi bỏ, toàn thân cảm thấy dễ chịu hẳn lên.
"Bạn sai rồi. Mình căn bản không có tỏ tình, nhưng mình lại biết rõ trongthời gian này không anh ấy không tính đến chuyện quen bạn gái.'
"Bạn có phải muốn nói giỡn để trọc mình cười không, mình thấy bạn chẳng giống dáng vẻ thất tình tý nào."
"Thật đó." Ngay cả Sách Cần cũng nhìn ra là cô không đau lòng, có thể thấyđoạn tình cảm mà cô dành cho anh Hạ Dương không phải là yêu thích mà cólẽ là tình cảm ái mộ thôi, nhưng cũng nhờ vậy cô lại quen được anh KỷLăng, cô rất vui. Nhưng trải qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-kieu-ngao-cho-phien-toi/2886009/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.