" Anh, đàn anh HạDương!" Nguyên Mạn Nhu giật mình nhìn Hạ Dương ngồi xuống trước mặtmình, trái tim như muốn ngừng đập, tay khẽ run lên không cầm được đôiđũa, đành phải để xuống bàn ăn.
"Chào em, nghe nói em...." Hạ Dương cúi xuống, nghĩ xem nên nói thế nào."Ừ, nghe Kỷ Lăng nói em...."
"Kỷ Lăng!? Đàn anh kia gọi là Kỷ Lăng? Thật là trùng hợp! Giống tên anh đều chỉ có một chữ..." Biết được tên của anh ấy, Mạn Nhu vui mừng cắt ngang lời của Hạ Dương.
"Đúng vậy!"
"Em nhất định phải cảm ơn anh ấy thật tốt mới được."
"Em không phải là ...." Hạ Dương đang muốn nói đành nuốt lại.
Nhìn nét mặt cô ấy không giống như muốn tỏ tình với anh. Đề tài nói chuyệnlại quay về Kỷ Lăng, Hạ Dương cảm thấy không giống Kỷ Lăng nói.
"Hả?"
"Không có gì, không có gì, chắc là do Kỷ Lăng hiểu lầm em muốn tỏ tình với anh."
"Hả?" Nguyên Mạn Nhu ngây người, trên mặt nhất thời đỏ ửng.
Cô đúng là muốn tỏ tình với anh! Làm sao lại quên chứ?
Mà tâm tư của cô thì ra đã bị Kỷ Lăng nhìn thấu, ngày đó cô không nói choanh biết vì nghĩ càng ít người biết càng tốt, còn mới chuyện vừarồi.....A, thật là mất mặt!
Trời ơi, cô không biết làm sao đối mặt với bạn ấy nữa!
".....Em tìm anh có phải là thay người khác đưa thư tình không?" Hạ Dương khôngbiết cô đang ngượng nghịu nói tiếp. "Thật ra anh và Kỷ Lăng rất giốngnhau, không muốn chưa có sự nghiệp ổn định đã nói tới chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-kieu-ngao-cho-phien-toi/2886005/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.