Thư Tình chạy thẳng ra ngoài tiệm internet, một mình đứng trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, khi nghe điện thoại nước mắt rơi xuống.
Cố Chi ở đầu kia gọi tên cô: “Thư Tình”.
Cô khàn giọng lên tiếng, không dám nói.
Cố Chi trầm mặc vài giây, sau đó hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Cô lắc đầu một cái, mặc dù lúc này Cố Chi không thể nhìn thấy động tác của cô.
Cố Chi định gọi điện tới hỏi xem bệnh viêm phổi của cô có tốt không, không ngờ cô bé luôn líu ríu lại nghẹn ngào không nói gì. Cố Chi phát hiện ra điểm khác thường, lại nghe được tiếng khóc thoang thoáng khi cô khàn giọng trả lời.
Anh đang muốn hỏi cô thì bỗng nhiên nghe được tiếng còi ô tô vang lên trong điện thoại.
Một bàn tay đang nắm chuột hơi ngừng lại, anh đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ: “Bây giờ em đang ở đâu?”.
Thư Tình dễ dàng ổn định cảm xúc, cúi đầu trả lời: “Bên ngoài tiệm internet”.
“Vì sao không trở về nhà?”.
“Mẹ em ở nhà”. Hỏi một đằng trả lời một nẻo, một lúc sau cô mới bổ sung thêm, “.... Em sợ mẹ thấy em như thế này sẽ lo lắng”.
Ngoài cửa sổ, những chiếc xe chuyển động từ cầu vượt lên, ánh đèn chói mắt.
Cố Chi lẳng lặng nhìn nơi đó đèn đuốc sáng trưng, hỏi người ở đầu dây bên kia: “Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Sợ là không thể nói rõ trong hai ba câu ——”.
“Vậy thì nói thao thao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi/1919354/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.