Ban đêm ngoài trời tối đen, chỉ có những cái đèn đường cách nhau mười mét tỏa ra những ánh sáng mỏng manh.
Ngoài trời gió lạnh như băng, dường như muốn đông người ta lại tại chỗ, không thể động đậy.
Thư Tình lờ mờ, ngay cả nóng lạnh cũng không cảm nhận được, chỉ có thểnhư người rơi vào trong mộng, ngơ ngác hỏi người đi bên cạnh: “Thầy Cố?Sao thầy lại tới đây?”.
“Bởi vì em không nghe lời”. Ánh mắt của anh nặng nề nhìn thẳng vào cô, “Rõ ràng tôi đã nói em phải về nhà, vì sao em không về?”.
“Em đã nói không muốn mẹ em phải lo lắng…..”.
Cô chột dạ cúi đầu giải thích, một lát sau nghĩ ra được chỗ nào không thích hợp, vì thế lại ngẩng đầu lên.
Nếu anh thật sự vì cô chưa về nhà nên mới không để ý xa xôi chạy tới -- “Làm sao thầy biết em không về nhà?”.
Cố Chi dừng bước lại, sắc mặt không tốt nói: “Đây là thái độ mà mộtngười làm sai nên có sao? Tôi đang hỏi em, em lại chất vấn tôi hả?”.
“…..”. Không bình thường, thái độ nghiêm túc người lớn dạy dỗ trẻ con là chuyện gì xảy ra?
“Thư Tình”. Giọng nói của anh lại mềm xuống, nguyên nhân là anh nhìnthấy hốc mắt sưng đỏ của cô, nghĩ đến những lời cô nói trong điện thoại, trong lòng người nào đó hơi dao động, nhưng mở miệng là anh nói: “Mặcít như vậy, quả nhiên là cảm thấy dưới da là lớp mỡ dày, tự có áo bôngmặc sao?”.
Đôi tai cô bị lạnh hồng hồng, trên người chỉ mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi/1919353/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.