Thanh âm của anh giống như một cái chìa khóa.
Khóa lại ác mộng của cô.
Một câu vô cùng đơn giản “Ngủ đi em”, khiến giấc mơ từ không tốt đẹp, tăm tối, não nề bỗng chốc biến thành cảnh sắc tươi đẹp, hoa thơm chim hót.
Một đêm ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Dư Tễ Đan thức giấc không phải do đồng hồ sinh học, mà là bị đồ vật chạm vào, khiến cô từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại.
Mà cái đồ vật mềm mại kia, vẫn luôn quanh quẩn trêи trán cô…
Người cô cũng nóng hầm hập, giống như bị vây bởi một cái lò sưởi.
Tuy rằng Dư Tễ Đan chưa tỉnh hẳn, nhưng vẫn nhíu nhíu mày.
Đúng là cuối hè, cho dù mồ hôi đầy đầu, cũng không đến nỗi như lò sưởi chứ?
“Hừm…ưmm…”
Dư Tễ Đan giật mình mở mắt.
Ánh sáng chiếu vào võng mạc khiến mắt cô mơ hồ một chốc, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy một người.
Gương mặt người nọ kề trêи đỉnh đầu cô, khoảng cách… Trêи cơ bản có thể xem như không đáng kể.
Thấy cô tỉnh lại, người nọ liền đem đồ vật trêи trán cô dịch tới khóe mắt cô…
Dư Tễ Đan chớp mắt.
Lúc này cô mới thấy rõ, gương mặt gần trong gang tấc này, là Lý Mính Hưu?
Cái cô gọi là “Lò sưởi” lại là cái ôm của anh, đồ vật mềm mại trêи trán cô chính là bụng anh!
Giờ này khắc này, anh thật cẩn thận mà giúp cô lau khóe mắt.
“…” Dư Tễ Đan lập tức nghiêng đầu, tránh né ngón tay anh.
“Tỉnh ngủ rồi hả?”
Giọng nói so trước đây còn trầm thấp hơn, hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi-chi-duoc-cai-dep-trai/1807356/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.