Dư Tễ Đan muốn rút tay ra. Thử vài lần đều thất bại.
Bởi vì Lý Mính Hưu dùng toàn bộ sức lực để nắm chặt tay cô.
Hết thảy như lời anh nói: Anh sợ cô rời đi.
Từ đầu đến cuối anh cũng chẳng mở mắt, nhưng vẫn như cũ nhẹ giọng nỉ non: “Đừng đi!”
Dư Tễ Đan thở dài, từ phía sau kéo qua một cái ghế dựa, ngồi xuống cạnh mép giường.
Một bàn tay bị Lý Mính Hưu nắm chặt lấy, cô đành dùng tay còn lại lau mặt giúp anh, dịu dàng dỗ dành: “Được, không đi nữa, tôi ngồi yên ở đây với anh, có được không?”
Lý Mính Hưu sốt cao không giảm, gần như không còn ý thức, nhưng anh vẫn không ngừng lặp lại: “Đừng đi, Đan Đan, đừng đi…”
Dư Tễ Đan chỉ có thể không ngừng lau mặt, cổ, tay… cho anh.
Nhưng cho dù cô làm thế nào, Lý Mính Hưu không có dấu hiệu thuyên giảm.
Một cái khăn ướt mới cũng đã dùng…
“Như vậy không được!” Dư Tễ Đan vỗ vỗ mu bàn tay Lý Mính Hưu, “Anh buông ra một chút, tôi đi gọi điện cho bác sĩ gia đình tới xem cho anh.”
Lý Mính Hưu vẫn kiên trì không buông tay.
“Buông ra!” Dư Tễ Đan nhăn mày lại, giọng đầy nghiêm khắc, “Anh có muốn bệnh chết, cũng đừng mơ chết ở nhà tôi! Nếu anh không buông tay để tôi đi gọi điện thoại, tôi liền đem anh quăng ra ngoài!”
Dư Tễ Đan đe dọa xong.
Qua hai ba giây, Lý Mính Hưu rốt cuộc cũng lưu luyến không rời mà buông cô ra.
Dư Tễ Đan trừng mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Một hai phải đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi-chi-duoc-cai-dep-trai/1807355/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.