Dư Tễ Đan kéo Lý Mính Hưu từ trong mưa vào nhà.
Vừa vào cửa, cô liền chạy đến phòng tắm, trước tiên rửa bùn đất trêи chân mình.
Một Lý Mính Hưu vốn đẹp trai chói lóa, bây giờ cũng thành một con gà nhúng nước, tội nghiệp đứng ở cửa.
Dư Tễ Đan vừa lau mặt vừa đi đến, cau mày: “Anh rốt cuộc vì cái gì mà không trở về nhà? Cho dù có thâm thù đại hận hay lý do gì khó nói, đã là người trong nhà có cái gì không thể cùng nhau chia sẻ đâu?”
“Tôi không có gia đình.” Ngữ khí của Lý Mính Hưu rõ ràng, bình ổn, giống như chuyện đang nói chẳng một chút liên quan gì đến anh. “Mẹ tôi đã qua đời mười mấy năm rồi, mà ba tôi…”
Anh ngừng lại một chút, không sao cả mà cười: “Ông ấy đại khái cảm thấy tôi không thuốc nào cứu được, cho nên nhiều năm trước đã cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ.”
Dư Tễ Đan đương nhiên không biết “không thuốc nào chữa được” trong miệng anh, nguyên nhân lại chính là cô. Cô chỉ cho rằng đây là vì chuyện Lý Mính Hưu bị bỏ tù.
Đúng là không có mấy ai chấp nhận được chuyện con mình liên can đến pháp luật, còn bị bỏ tù, nhưng cứ như vậy đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng không khỏi có chút quá mức nóng vội.
Nhưng đây là chuyện riêng nhà người ta, không tới phiên cô xía vào bàn luận. Tuy rằng cô đem anh về nhà, nhưng nguyên nhân đơn giản chỉ là sợ anh cảm thấy nhân tình lạnh lẽo mà tiếp tục phạm tội. Cô đối với phần tử nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi-chi-duoc-cai-dep-trai/1807340/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.