“Mở cửa xe ra, mang cáng tới, hạ xuống, di chuyển…”
“Người bị thương phần đầu đã phải chịu một va chạm mạnh”
“Hai người khác bị thương đã xác nhận tử vong!”
Những tiếng ồn ào, hỗn loạn lồng vào nhau, lặp đi lặp lại như muốn phá nát hệ thần kinh của Dư Tễ Đan, lại như lốc xoáy trong đầu. Cô không biết chính mình còn sống hay đã chết, cũng không biết mình đang ở đâu, mọi thứ hỗn độn, tựa như một cơn ác mộng.
“Tễ Đan! Tễ Đan!”
Có người gọi tên cô.
Trong nháy mắt kia, giống như Mã Lương đoạt lại thần bút*, vẽ mắt cho thần long.
*Trích từ truyện cổ tích cây bút thần của Mã Lương
Cô xé rách cơn ác mộng, tìm về chính mình.
Dư Tễ Đan chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu.
Hoàn cảnh xung quanh tối đen, còn có âm thanh của y cụ đang làm việc.
Dư Tễ Đan không tự chủ động động cánh tay phải, các thanh nẹp phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, tri giác cùng tư duy của cô phát ra tín hiệu đau đớn của cơ thể. Từng cơn đau như sóng lớn ập đến, bao trùm toàn bộ thân thể cô.
Cùng lúc đó, bức màn bị người ta kéo ra, ánh dương sau khi được cơn mưa gột rửa lại càng thêm lóa mắt.
Dư Tễ Đan theo bản năng nhắm mắt lại, vài giây sau, mới có thể nhìn kỹ vị trí cùng hoàn cảnh xung quanh.
Không thể nghi ngờ, đây là phòng y tế của bệnh viện nào đó, có hai bác sĩ đứng trước mặt cô, một nam, một nữ.
Mà thân thể cô đang nằm trêи một lồng ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi-chi-duoc-cai-dep-trai/1807337/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.