Edit: windy
Trong lòng Nam Sơ thoáng khổ sở, giống như bong bóng, ùng ục ùng ục bay lên.
Cô không lừa gạt nha, cô bị cảm thật.
Nhưng bây giờ thì anh không tin cô rồi.
Tin tưởng là tín ngưỡng của anh, giống như không hiểu nhau, bọn họ đứng ở hai đầu khác nhau, có thể thấy rõ, ở giữa có một cánh cửa nhỏ, cô chính là đang đi về phía anh, anh thì mặt không chút thay đổi đóng cửa “Thình” một cái.
Nam Sơ mặc ít, gió ngoài cửa sổ thổi vù vù vào, khơi dậy lỗ chân lông trên da thịt trắng noãn của cô, váy dài đen càng tôn lên làn da của cô, bên ngoài đến áo khoác cũng chưa mặc.
Lâm Lục Kiêu dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô, không phải là cảm cúm bình thường đơn giản là tự làm mình ốm? Muốn khiến cho anh mềm lòng?
Nam Sơ lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng, lại cực kì dịu dàng.
Sau một lúc lâu an tĩnh.
Cô lại ôm sát lấy anh, ôm ấy eo rắn chắc của anh, mặt dán chặt lên bờ ngực dày rộng kia, ở lồng ngực nghe tiếng tim đập bang bang.
Là lòng trung thành.
Cô ngửa đầu, hôn từ dưới lên, ở dưới cằm, cổ, đảo quanh lỗ tai…
Hôn như vừa chơi đùa, quyến luyến lại thành kính.
Anh không động đậy, còn lạnh hơn cả gió tuyết bên ngoài, đáy mắt đầy lạnh lùng.
Một giây sau, tay Nam Sơ đã đặt lên đai quần ở eo anh.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng “Cạch”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-buoc-ra-tu-ngon-lua/2386048/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.