Edit: windy
“Em là diễn viên.” Nam Sơ nói.
Lâm Lục Kiêu hai tay đút trong túi, bày tỏ hiểu liền gật gật đầu, cười tự giễu: “Ừ, em là diễn viên.”
Sau đó là một trận trầm mặc quỷ dị.
Giống như không có gì muốn dặn dò, anh bỏ lại một câu, “Bảy giờ tới hội trường.” Rồi xoay người rời đi.
Dưới ánh đèn đường mập mờ, bóng dáng người đàn ông mặc quân phục cao ngất, có vẻ đặc biệt thon dài.
Nam Sơ nhìn theo anh, nhìn bóng lưng của anh rời đi, thở dài.
Dì như ẩn hiện xuất hiện ngay sau lưng cô, ở bên tai cô thấp giọng thân thiết hỏi: “Cháu với tiểu Lục cãi nhau hả?”
Nam Sơ giật mình, quay đầu lại, mặt của dì ở ngay sườn vai cô, từ từ thu hồi ánh mắt, mãi đến khi bóng lưng kia biến mất ở sau lớp tuyết.
“Vâng.”
Dì thở dài: “Hai đưa kết hôn chưa?”
Nam Sơ cúi đầu: “Chưa.”
Từ sau khi Lâm Lục Kiêu đưa Nam Sơ vào khu này xong, dì liền thấy hai người cực kì xứng đôi, trai xinh gái đẹp, một người lạnh lùng, một người dịu dàng, một người cứng rắn, một người mềm mại.
Còn có như kiểu vợ nhỏ.
Ví như lúc mới vào đăng kí, Lâm Lục Kiêu bảo cô ấy lấy chứng minh thư ra.
Nam Sơ cúi đầu tìm trong túi, tiện tay liền đem khăn quàng cổ vừa tháo ra đưa cho Lâm Lục Kiêu, để anh cầm giúp, sau đó cũng tự nhiên nhận lấy, giống như thói quen.
“Lúc cậu ấy tới đây, cháu không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-buoc-ra-tu-ngon-lua/2386045/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.