Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể từ sau vụ việc Phi Khâm dùng " thân phận mới " để đến gần Hoa Vĩnh Ân hơn, thì anh giờ đây cũng có thể hiên ngang ra vào căn biệt thự của Hỏa Sơn mà không cần phải câu nệ gì

Ban đầu Tù Trúc là vì bị đưa vào cảnh cứu cha nên mới để anh vào đây, thế là mỗi lần nhìn thấy con người này, địch ý trong mắt cậu không hề tắt đi, mà còn đậm sâu hơn. Nhưng dần dần, suốt gần một năm qua đi, tên Phi Khâm này dù nắng dù mưa, hay bận rộn chuyện gì, thì vẫn sẽ đánh xe đến thăm Vĩnh Ân, có một lần anh đi bàn bạc chuyện hợp đồng ở nơi xa, chạy về thành phố Y này cũng đã một giờ sáng. Tuy trong ánh mắt đều là vẻ mệt mỏi không tưởng, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng chạy về đây, dùng chìa khóa riêng Hỏa Sơn làm cho mình để đi vào, Tù Trúc vừa hay đang định đi xuống lầu lấy nước uống, thấy anh đứng ngay chỗ phòng Vĩnh Ân âm thầm nhìn cậu đã say ngủ từ lâu, thế là anh liền ở ngoài chăm chú nhìn một lát,khuôn miệng cười ôn hòa, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi ra về

Thì ra Trác Phi Khâm chỉ đến nhìn Vĩnh Ân một chút cũng đủ rồi, dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn khiến Tù Trúc thay đổi suy nghĩ, chưa biết là con người này đã thay đổi hoàn toàn hay không, nhưng mà từ đó về sau, lúc Phi Khâm đến cậu dù vẫn không có mở miệng nói lời nào, nhưng thái độ trông có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều

Về phía Vĩnh Ân, những ngày đầu khi vừa cảm nhận được hắn, cậu liền tức giận mà lại dùng cây gậy vừa đánh vừa mắng, không cho hắn chạm vào bản thân mình, về sau họ Trác ngày nào cũng lì lợm đi đến, mặc cho bị ăn đòn đến bầm cả người, anh vẫn vậy, đợi cậu tức giận xong, liền đi đến vuốt vuốt lồng ngực dỗ dành

- Tức giận đủ rồi? Anh đưa em đi ăn nhé?

Cứ lặp lại như vậy thường xuyên, Vĩnh Ân cũng chán nản, mặc kệ hắn làm gì, trong miệng cậu chỉ nói

- Mời anh đi cho, tôi bây giờ cảm thấy anh phiền lắm

Trác Phi Khâm dù nghe vậy cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng cười cười rồi lại kề kề sát bên Vĩnh Ân

Hai tháng trước quá trình đưa huyết thanh vào người cậu đã hoàn tất, tuy vẫn sống trong bóng tối, nhưng lâu lâu Vĩnh Ân vẫn có thể thấy mờ mờ mọi vật rồi. Điều này khi nói ra, khiến ba người kia đều vui mừng không thôi. Xem ra, cậu sắp lại trở về một con người bình thường rồi

Hôm nay, lúc tám giờ tối thì anh lại xuất hiện ở đây, Hỏa Sơn và Tù Trúc đang ngồi xem tivi, thấy Phi Khâm đến cũng chẳng lấy gì làm lạ, nhưng mà nhìn sắc mặt nhợt nhạt, cùng đôi môi thiếu huyết kia, cả người lôi thôi, Hỏa Sơn nghi hoặc hỏi

- Ở hắc bang có chuyện sao?

Bỗng nhiên Phi Trâm nhíu mày lại, hít một hơi thật sâu, anh mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường, âm giọng bình tĩnh đáp

- Ừm! Chỉ là chỉ là bị những tên tôm tép gây rối thôi, Vĩnh Ân đâu??

Hỏa Sơn biết dùng từ tôm tép chỉ là nói giảm nói tránh, nhìn bộ dạng của têm này có lẽ là bị phục kích đi, nhưng mà tính tình Hỏa Sơn lại không hỏi nhiều, chỉ trả lời

- Đang ở trong phòng

Địa điểm đã được xác nhận, Phi Khâm chầm chậm đi đến, nhìn cậu ánh mắt ngơ ngác đang dùng tay chơi đùa với những con thú mochi mềm đó, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến trong anh, nhẹ nhàng ngồi đến bên mép giường, Vĩnh Ân biết anh đã đến, và đang ngồi cạnh mình cũng không quan tâm, tiếp tục chơi đùa. Trác Phi Khâm nhịn không nỗi nữa, trực tiếp bắt lấy bàn tay kia đặt lên miệng mình rồi hôn

- Đừng không để ý đến anh chứ?

Vĩnh Ân rút tay về, âm giọng bảy phần phiền hà nói ba phần cảm xúc không ổn định nói

- Phi Khâm! Đến khi nào anh mới hiểu được những gì tôi đang nói? Tôi không hề muốn dính líu với anh nữa,tình cảm khi xưa đã chết hết rồi. Bây giờ đối với anh tôi chỉ cảm thấy phiền phức vô cùng, anh làm ơn đi. Sau này khi khỏe mạnh rồi, tôi chỉ muốn có cuộc sống bình thường, tìm được một tính yêu đích thực, rồi sẽ cùng người ấy nắm tay nhau sống hạnh phúc đến cuối đời, nhưng chắc chắn rằng người đó sẽ không phải là anh đâu. Như vậy là đủ rồi! Anh tha cho tôi đi

Đồng tử Phi Khâm chợt co rút khi nghe đến những lời kia, vết thương khi nãy bị đám kẻ thù đâm ở chỗ bụng lại có dấu hiệu xuất huyết khiến anh đã đau lại càng đâu hơn. Tự nhiên nghe cậu thẳng thắng như vậy, Phi Khâm vụt tắt nụ cười, cúi đầu chợt hỏi

-Bây lâu nay, anh đối với em vẫn là một kẻ đáng ghét, phiền phức như trước hay sao?

Vĩnh Ân bị hắn vặn ngược lại, lúc đầu còn lúng túng nhưng rất nhanh lại ổn định tinh thần đáp

- Đúng vậy! Rất phiền, chỉ muốn anh tránh xa khỏi cuộc đời tôi. Thì đó sẽ là cái ơn lớn nhất rồi

Cậu hiểu rồi! Từ bây giờ về sau sẽ không đau thương vì con hai người hai mặt này nữa, Vĩnh Ân này sẽ buông bỏ hết mớ cảm xúc kia, không bận tâm, không vướng víu đến hắn nữa. Sẽ ích kỉ cho mình một lần này thôi

Phi Khâm cười khẽ, chợt đứng lên, giọng nói dịu lại

- Được rồi! Hôm nay anh có chút việc, không thể ở lại lâu được, em nghỉ ngơi đi. Lần sau anh lại đến

Nói rồi, hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng, trả lại một không gian yên tĩnh cho cậu

Bỗng nhiên điện thoại trong túi quần reo lên, nhìn vào hóa ra là tin nhắn cấp báo từ Âm Dật bang của hắn, nhìn đến đoạn chữ bên trong, Phi Khâm thở dài cười khổ, âm thầm nói

- Vĩnh Ân, thì ra đúng là em đã hết yêu anh rồi. Vậy nếu như Phi Khâm này ra đi, chắc em sẽ hạnh phúc hơn đúng không??

--------******------

Thú Mochi đây chị em, mấy bé này cầm vào tay để bóp bóp là đã cực kì:v







Còn này là Mochi đồ ăn:v dễ thương vậy ai nỡ ăn trời TvT







Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.