Trác Phi Khâm như không thể kìm nổi nữa, trực tiếp ôm cậu vào lòng, giọng nói anh chứa nhiều phần run rẩy
- Ân! Thật xin lỗi, anh là kẻ đốn mạt, anh không nên đối xử với em như vậy, anh là kẻ tồi mà...
Đôi mắt xám tro của Hoa Vĩnh Ân tuy không thể hiện được cảm xúc, nhưng mà tim cậu vẫn có thể hoạt động như bình thường, một năm qua nói cậu không nhớ người này là nói dối, nhưng muốn cậu có thể quay về như trước kia thì càng không được, cho nên cậu tập sống theo cách buông bỏ là tốt nhất
Dùng một chút lực để thoát ra khỏi người Phi Khâm, cậu nở nụ cười đối với anh nói
- Trác tổng tài không có lỗi, là tôi tự nguyện đưa huyết thanh cho anh, nếu muốn nói xin lỗi thì phải là tôi mới đúng!Thật xin lỗi anh vì mấy năm qua đã gây rối cho anh nhiều rồi, đừng tự trách mình nữa. Tôi..bây giờ sống rất ổn, chỉ là mong anh..có thể xem chúng ta như hai người dưng, không ai nợ ai, như vậy là tốt lắm rồi
Lời vừa nói xong, cậu lại quay đi,đưa chiếc gậy xuống gõ lên làn đường để tìm kiếm lối về
Trác Phi Khâm nhìn bóng lưng đơn bạc ấy đang cố gắng bước đi, trong lòng đau đớn đến không thể thở được
Anh nợ cậu nhiều quá, anh nợ cậu một đôi mắt để nhìn thấy thế gian, nợ cậu một tình yêu thật sự, nợ cậu một nụ cười thuần khiết của lúc trước. Nợ luôn cả những giọt nước mắt cậu đã từng rơi, nếu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dac-biet/3293018/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.