Thành phố Y về buổi tối lại thay một màu sắc nhộn nhịp hơn, lớp lớp người người từ già đến trẻ đều đi trên đường phố, kẻ hẹn hò, người tụ tập bạn bè, những cuộc nói chuyện, tiếng cười, tiếng xe cộ, hòa lẫn với nhau tạo nên một âm thanh thật vui tai
Cũng tại trên đường đó, một thân ảnh nam nhân nhỏ nhắn trong tay cầm gậy gõ gõ lên bề mặt lề đường, như muốn đi đúng hướng, trên khuôn mặt của cậu ấy có thể thấy rõ một đôi mắt đục ngầu, vô hồn hiện lên, tuy nhiên ý cười trên miệng lại không hề giảm chút nào
Người này không ai khác chính là Hoa Vĩnh Ân của chúng ta, thì ra một năm trước Hỏa Sơn và Tù Trúc vì sợ họ Trác kia đến gây rối cho cậu, hai người bọn họ liền dùng thế lực của mình che dấu hết mọi thông tin của cậu, đồng thời ba người gấp rút chuyển về thành phố Y sinh sống
Vĩnh Ân hai con mắt đều bị mù, chẳng thể làm được công việc gì, Tù Trúc thấy vậy thì thương cậu lắm, một hai cứ bảo Vĩnh Ân an an ổn ổn sống ở đây, tiền hai người bọn họ thừa sức nuôi cậu, nghĩ đi nghĩ lại biết bây giờ mình tàn tật thế này, nếu không dựa vào người khác thì khó mà sống nỗi, cho nên tuy cảm thấy ngại ngùng nhưng cũng đành phải gật đầu cảm ơn hai người bọn họ một tiếng
Cậu bây giờ không thể nhìn thấy gì được cho nên cuộc sống khá tẻ nhạc,nếu muốn tìm kiếm niềm vui thì cùng lắm chỉ có thể dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dac-biet/3293017/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.