Mạc Uyển Dư cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ anh ấy đang ngồi đây ung dung cầm ly rượu đây này, còn cần ba mẹ đi điều tra sao.
''Ba mẹ hãy tin vào mắt nhìn của con đi mà. Con đảm bảo, nhân phẩm của anh ấy không ai so sánh được.''
Ba Mạc im lặng từ nãy tới giờ cũng phải lên tiếng:" Uyển Dư, ba mẹ biết con từ nhỏ đã hiểu chuyện, không để mọi người phải lo lắng gì. Nhưng đây là chuyện hệ trọng của đời ngừoi, con vẫn nên nghe theo ý mẹ con đi.''
Mạc Uyển Dư lúng túng, không biết đáp sao, đang không biết phải làm gì thì người đàn ông bên cạnh lên tiếng:
''Hai người không cần lo, chẳng phải có em đây sao, bé Mộc có em chăm sóc, không có tên xấu xa nào có thể lại gần Mộc được.''
Mạc Uyển Dư thầm bĩu môi, anh nói nghe đàng hoàng quá cơ, tên xấu xa nhất là anh đấy biết không hả.
Ông Mạc cũng lên tiếng:''Mấy đứa cũng đừng quan tâm quá hoá loạn, con bé vẫn còn ít tuổi, cứ để nó được yêu đương tự do, chúng ta không nên nhúng tay vào sâu quá. Thằng út nhớ chăm sóc cháu gái con cẩn thận vào đấy.''
Mạc Khải Liêm 'vâng' nhẹ một cái. Thẩm Mạt trong lòng tức giận, nhà họ Mạc có cần quan tâm Mạc Uyển Dư như vậy không, cũng đã hai mươi hai rồi chứ có phải còn nhỏ đâu, lại còn bắt anh phải chăm sóc nữa chứ, dù sao cũng chỉ là một đứa con nuôi. Cô ta càng nhìn càng ghen ghét Mạc Uyển Dư hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dac-biet-trong-tim/3316048/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.