Anh giận dỗi quay lưng lại phía cô. Cô không tin vào tình yêu của anh sao? Lí do cô đưa ra quá ngớ ngẩn, chẳng lẽ một người như anh lại không nhận ra. Cô không nói thì trước sau gì anh cũng biết. Vì sao anh lại không chịu diễn kịch theo cô, vì anh biết, cô làm như vậy bản thân cũng rất đau lòng. Mà anh lại không muốn để mình cô gặm nhấm nỗi đau ấy. Hôm nay, nếu không đi theo đến đây, có lẽ cô sẽ ngồi cả đêm mà khóc rồi cũng sẽ thất vọng vì nghĩ anh bỏ cuộc.
Yến Nhi nằm sát lại gần, vòng tay ôm lấy anh, cả người áp lên tấm lưng vững chãi ấy hít thở thật sâu.
- Anh à... có thể em sẽ không bao giờ được làm mẹ.
Anh thấy người cô run lên liền quay lại ôm lấy thân thể có chút gầy của cô vào vòng tay mình vỗ về.
- Không sao, đừng khóc, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Anh đã từng nói đừng đánh mất niềm tin ở mình, em còn nhớ không?
- Nhưng em sợ... rất sợ... nhìn ông bệnh mỗi ngày một nặng hơn thì em thấy mình có lỗi lắm. Anh cũng vậy nữa, vì sao lại yêu em nhiều như vậy?
Bảo Cường vỗ lưng cô nhè nhẹ, bản thân nhìn thấy cô như này cũng rất khó chịu, rất đau lòng nhưng anh phải làm chỗ dựa cho cô, để cô thấy bên anh mới là bình yên nhất.
- Vậy em không yêu anh à?
- Có chứ? Ai bảo không yêu?
- Yêu mà lại muốn anh đau lòng, yêu mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-ta-con-yeu/2434487/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.