Dù rất cố gắng nhưng tôi vẫn không thể nào thoát được câu chuyện sáng nay. Cả ngày cứ vật và, vật vờ. Kết quả là làm hỏng mất mấy mẻ bánh. 
Dọn xong bãi chiến trường do mình tạo ra, tôi nhìn lên đồng hồ thì đã hơn 6 rưỡi, có vẻ Vỹ bận nên không về được rồi. Nghĩ vậy tôi cho Vũ ăn tối, chơi với anh một chút rồi cho người kia đi ngủ.Vũ vẫn muốn ngủ bên phòng Vỹ, chả mảy may chút nào đến người vợ có cũng như không là tôi. 
Đọc hết một bộ truyện tranh thì chồng tôi đã ngủ say. Tôi đắp chăn cho anh rồi rời khỏi phòng Vỹ. Đêm khuya thanh vắng, gió từ ban công thổi vào phòng mát rượi. Tôi lê bước theo ngọn gió thoảng đi đến ban công.Tham lam hít hà cái không khí tĩnh lặng về đêm này. 
– Chưa ngủ à? 
Tôi nhìn phía sau, thấy Vỹ đang đi về phía mình. 
– Hơi khó ngủ nên tôi ra ngoài này hóng gió một chút. 
– Khuya rồi, vào đi không cảm lạnh. 
Chả biết hôm nay, tôi ăn trúng cái gì mà lại ngoan ngoãn nghe theo người kia như vậy. Vỹ vừa dứt lời, bản thân đã đi vào trong trước rồi. Kẻ đó khép cửa, tôi thì đứng nhìn. Đến khi Vỹ quay người lại, ngửi được vị rượu trên người của anh ta, tôi mới hỏi: 
– Anh uống rượu à? 
– Hôm nay có tiệc xã giao nên uống một chút. 
Tôi nghĩ mấy cái thể loại tiệc tùng kia, hẳn là chỉ toàn uống. Như vậy thì hại bao tử lắm: 
– Anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566987/chuong-34.html