Độ này hình như tên đó bận rồi nên chả còn tám dóc với tôi trên camera theo dõi nữa. Mấy lần tôi gọi Vỹ ơi, Vỹ hỡi nhưng đều không có người trả lời. Dần dần sự nóng giận của tôi chuyển sang lo lắng. Không phải là tên ấy bị sao rồi đó chứ. Lý nào lắp nhiều camera như vậy mà chẳng thèm đến xỉa đến. 
Một ngày, 2 ngày, tôi có thể đánh lừa nỗi lo bằng những hành động trụy lạc quên đường về của Vỹ. Nhưng cả một tuần như thế thì làm sao mà suy nghĩ tiêu cực về tên đó mãi được. Một hôm tôi nhịn không được lại đi tìm camera thử vận may: 
– Vỹ! 
Một sự im lặng dọa người lấp đầy 2 bên tai của tôi. Nhưng tôi vẫn ngoan cố thử thêm 1 lần nữa: 
– Vỹ ơi. 
Vẫn là cái cảm giác trống vắng khó tả đó. Đến đây thì tôi đã bắt đầu sợ. Giọng điệu bất giác run run: 
– Vỹ ơi! Anh còn sống không vậy? 
Tôi biết dù mình có nói gì thì cũng chẳng có ai trả lời. Nên nói xong tôi thở dài 1 cái rồi quay người, tính trở về phòng. Nhưng đột nhiên cái camera nháy lên một tia sáng nhỏ rồi giọng nói mà tôi từng chán ghét từ từ vang lên: 
“Còn!” 
Tất nhiên tôi đủ thông minh hiểu Vỹ muốn nói với tôi là anh ta còn sống. Tôi nghe được câu trả lời của người kia sau bao tháng ngày xa cách thì vui mừng khôn xiết. Nhưng vẫn phải cố kìm chế để không trở thành trò hề. 
– Thế à! Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566986/chuong-33.html