Trước thái độ lồi lõm có trình độ của tôi, cuối cùng Vỹ cũng đành dậy rồi mang anh trai đi làm vệ sinh cá nhân. Sau đó thì chúng tôi cùng nhau ăn sáng. 
Ăn sáng xong, ngồi cả buổi mà tôi không hề thấy kẻ nọ có ý định rời khỏi. Thậm chí thấy tôi gọt hoa quả cho Vũ thì cũng đến bàn bốc lấy một miếng: 
– Anh không định đi làm à? 
Vỹ lắc đầu: 
– Không. 
– Hôm nay không phải lễ mà. 
– Thích thì nghỉ thôi. 
– Anh làm gì mà sướng thế? Tôi thấy ba ngày xưa bận tối mắt tối mũi, còn anh có vẻ nhàn. 
– Cô đoán xem tôi làm gì? 
Tôi nghe dì Nhàn nói rồi nên biết anh ta làm kinh doanh gì đó. Nhưng kinh doanh gì mà sướng thế nhỉ? 
– Anh bán chất cấm à? 
Vỹ đang gặm táo nghe tôi nói vậy thì ho sặc sụa. Tôi thấy thế thì tốt bụng rót nước cho anh ta. Không quên chọc ghẹo: 
– Anh bị sao thế? Chuyện này không thể nói ra tùy tiện hả? 
Tên kia có vẻ rất hợp tác với trò đùa của tôi. Vỹ vừa uống nước vừa gật gật. 
Tầm 8 giờ sáng thì bên giao hàng đưa gấu đến cho tôi. Vỹ nhìn thấy cái phòng khách rõ sang chảnh của mình bị chất đầy bởi những mô hình mềm mềm thì hơi cau mày: 
– Gì đây? 
Tôi vừa phụ mấy anh giao hàng mang gấu vào, vừa đáp Vỹ: 
– Tôi kiếm việc làm thêm. 
– Tiền lương của cô chưa đủ cao à? 
– 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566978/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.