Cứ thế lại thêm một tuần nữa trôi qua, Vỹ vẫn chưa bước chân về nhà, dì Nhàn thì sắp nghỉ rồi. Vậy mà tên kia chả có tí động tĩnh nào cả. Tôi thật sự muốn hỏi anh ta thời gian qua đang ở đâu, làm gì. Nhưng lại cảm thấy thân phận mình hiện tại có vẻ bớt tò mò về Vỹ sẽ hay hơn. 
Cố dặn lòng là như vậy nhưng bản chất tò mò đâu có dễ dàng buông tha cho tôi. Một hôm, tôi không kìm lòng được lại đi hỏi dì Nhàn: 
– Dì ơi! 
Dì ấy đang tưới cây ngoài ban công nhưng nghe tôi nói thì cũng quay người nhìn tôi một cách chú tâm: 
– Sao vậy cô Thùy? 
– Dì có biết Vỹ làm gì không ạ? Con thấy hai tuần rồi mà chưa về nhà? 
– À! Cô Thùy không biết à? 
Tôi lắc đầu: 
– Dạ, tại trước đây có chút hiểu lầm nên… 
– Cô hỏi cậu ấy cho chắc nhé. Cái này tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết hình như cậu ấy có kinh doanh gì đấy. Nghe bảo làm ăn cũng được lắm. 
– Vậy ạ? 
Thì ra tên ấy cũng biết làm ăn tử tế ư? Thế mà tôi cứ nghĩ là chỉ giỏi cua gái thôi chứ. 
– Ừ, tôi chỉ thế thôi. Bình thường cậu ấy cũng ít nói chuyện lắm. Chỉ có đợt cô và cậu Vũ chuẩn bị đến thì mới kể tôi biết sơ sơ về hai người thôi. 
– Dạ. 
Thế mà tôi cứ tưởng là dì cũng biết khá nhiều chuyện của Vỹ. Quen biết nhau lâu như vậy rồi. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566974/chuong-27.html