Từ đợt hội họp kia, tôi biết kiểu gì Vỹ cũng sẽ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa nhưng thật không ngờ ngày ấy lại đến sớm như vậy. 
Chiều nay, bác tài xế đem xe đi bảo trì nên tôi được tự túc đi học một hôm, đang vội vội vàng vàng thì đụng Vỹ ngay trước cổng. Trời ạ! Chuyện gì thế này. Anh ta vậy mà dám đến nhà tôi cơ đấy. Gan đúng là không nhỏ mà. 
Tôi lo lắng kéo Vỹ ra một góc, nói chuyện: 
– Anh bị điên à? 
– Dạo này cô có vẻ thích mắng người ấy nhỉ. 
– Anh bình thường thì mắc mớ gì tôi phải mắng. 
– Sao? Chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tôi. 
Gã đó đã nói đến đây thì tôi cũng chả hơi đâu vòng vo thêm nữa, nhìn Vỹ, tôi nói thẳng: 
– Anh biết đây là nhà gia đình chồng tôi không? 
– Biết thì mới đến chứ. 
– Anh đang là tình nhân của mẹ chồng tôi đấy, anh đến đây như vậy không sợ bị phát hiện à? 
Vỹ nghe tôi nói vậy, lập tức buột miệng cười: 
– Nếu sợ thì đã không đến rồi. 
– Này! Anh có tỉnh táo không vậy? Ba chồng tôi mà phát hiện, anh sẽ trở nên thê thảm lắm đó. 
– Có vẻ cô đang lo lắng cho tôi thì phải? 
– Tôi… 
Bị kẻ đó chặn họng như vậy, tôi nhất thời chưa biết phải nói gì. Vỹ được dịp lại bắt đầu trêu ghẹo: 
– Sao? Nói đúng rồi chứ gì? 
Giờ tôi mà im lặng là đồng nghĩa với việc thừa nhận, thế nên bằng mọi giá phải chống trả. Nghĩ vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566945/chuong-14.html