Tôi không ngờ vị khách với thái độ khó ở vừa bước vào quán kia lại là người giúp mình. Chỉ cách nhau một cái thân mập mạp của bà Sáu, tôi dường như có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Nếu nói anh là người đẹp trai nhất tôi từng gặp thì có vẻ hơi tâng bốc. Nhưng hẳn ở người ấy, tôi nhìn thấy được phong thái rất cool ngầu mà một con bé 17 tuổi khi xưa u mê không lối thoát. Kể từ giây phút đó, tôi cứ tròn mắt nhìn ân nhân của mình, một cái cau mày từ anh cũng chẳng dám bỏ sót. Giọng người ấy nhàn nhạt cất lên: – Bà làm gì vậy? Có gì thì từ từ nói. Sao cứ phải động tay động chân? Giọng anh rất lạnh, dường như không mang theo một chút độ ấm nào nhưng chả hiểu sao nó lại làm tôi ấm lòng, ấm đến nỗi cứ tưởng mình đang ngồi bên cạnh lò than. So với lực của một gã thanh niên trẻ tuổi thì bà Sáu hẳn sẽ bị lép vế. Vậy cho nên bà ấy chỉ còn biết dọa nạt: – Đây là nhân viên của tôi, tôi muốn làm gì là việc của tôi. Cậu có tin tôi báo cậu lên cảnh sát vì tội hành hung không? Nhưng có vẻ bà Sáu đã chọn sai đối tượng rồi, người thanh niên kia không lấy làm tí sợ sệt, thậm chí anh còn nhếch mép lên cười mỉa rồi ung dung nói: – Có cần tôi bấm số cho bà không? Sẵn tiện tôi cũng muốn báo án. – Cậu thì báo án gì cơ chứ? – Tôi báo án có kẻ ngược đãi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566926/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.