Tôi chạy vào hỏi bà chủ nhưng bà ấy chỉ tỏ ra ái ngại rồi bảo khách vào đông quá nên không để ý. Tôi lại hỏi thêm vài vị khách, cuối cùng ngoài thông tin Vũ theo một người đàn ông trẻ tuổi ra thì chẳng ai biết thêm gì nữa. Nhìn Vũ tươm tất, gọn gàng, chả ai nghĩ anh có vấn đề về tâm lý thành thử họ cũng ít bận tâm.
Giờ tôi thật sự rất hoang mang, đáng lý ra tôi nên dắt Vũ đi cùng mới phải. Sao tôi có thể chủ quan như vậy. Dẫu sao suy nghĩ của Vũ cũng chỉ như đứa trẻ lên 10, anh mà gặp bọn lừa gạt hay lũ bắt cóc thì biết phải thế nào. Cứ nghĩ mình chỉ đi 1 tí thôi, chắc sẽ ổn, ai ngờ lại để lạc mất anh.
Mọi manh mối hiện tại đều là con số 0 tròn trĩnh, có lẽ cách hay nhất lúc này là báo cảnh sát. Phải, chỉ còn cách đó thôi. Nghĩ vậy, tôi lập tức lục điện thoại trong túi. Nhưng cũng vào lúc này thì Vũ xuất hiện. Tôi vừa mừng vừa giận chạy đến chỗ chồng.
– Anh đi đâu thế hả? Em đã dặn là anh phải ngồi đợi em rồi cơ mà.
Bị tôi mắng như thế, có người tủi thân, phụng phịu nhìn tôi:
– Nhưng mà Vũ đói.
Nghe xong câu này, tôi dường như đã đoán được mọi việc. Có lẽ Vũ đói quá mới lẻn đi tìm đồ ăn. Tôi biết vậy nên không khó chịu với anh nữa:
– Em đã gọi đồ ăn cho anh rồi mà. Sao anh còn chạy đi kiếm đồ ăn làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566924/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.