Huy chậm rãi bước về phía tôi, một tay anh ôm bụng, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố mỉm cười rất nhẹ:
- Anh nhớ em nên đến gặp em một chút.
- Nhưng anh đang bị thương mà, anh về viện đi không mọi người sẽ lo lắm, rảnh em sẽ qua thăm anh mà.
Dứt lời, tôi có ý muốn dìu anh quay trở lại xe nhưng Huy giữ tay tôi lại, đôi mắt đen sâu thẳm của anh trầm xuống nhìn tôi hỏi nhỏ:
- Đến bao giờ em mới rảnh?
Đối diện với anh mắt của Huy, tôi không dám nhìn thẳng anh trả lời, chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà lí nhí:
- Em… em…
Anh không đợi tôi nói hết, đã lên tiếng:
- Chiều nay em không đi làm.
- Không… em, em có đi làm, em mới vừa về thôi.
- Em nói dối, anh đã đến công ty tìm em, trường phòng ở đó nói chiều nay em đã xin nghỉ.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, biết là mình không thể nói dối được nữa nên cũng không muốn cãi, mà hỏi anh:
- Sao anh lại đến công ty tìm em chứ, anh đang…
- Anh biết mình bị thương, nhưng so với việc nhớ em mà không được gặp còn khó chịu hơn nhiều.
- Em nói rồi mà, có thời gian em sẽ qua.
- Chiều nay em rảnh đấy thôi, tại sao vẫn không qua với anh một chút?
- Em…
- Anh không cần em phải ở lại lâu, chỉ cần em dành cho anh năm phút thôi cũng được. Không, một phút cũng được, chỉ cần nhìn thấy em một phút là anh cũng thấy dễ chịu rất nhiều. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/184160/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.