Từ bệnh viện trở về, mẹ thấy tôi thất thần thì tiến lại hỏi:
- Thư… sao con lại về giờ này, rồi thằng Huy ai trông… con làm sao thế hả?
Tôi không muốn nói với mẹ chuyện vừa xảy ra ở bệnh viện, nhưng về sau tôi cũng không được liên lạc với anh nữa, lúc đó kiểu gì mẹ cũng hỏi cho ra lẽ tại sao tôi không đến viện thăm anh. Nên tôi tìm một lý do nói với mẹ:
- Có người nhà anh Huy đến chăm sóc rồi ạ. Họ bảo không cần ai ở lại nên con đi về.
- Người nhà? Sao mẹ cái My bảo người nhà thằng Huy ở bên nước ngoài hết mà?
- Họ mới về mẹ ạ… dù sao thì cũng có người trong viện với anh Huy rồi, mẹ không cần lo đâu.
- Vậy người nhà thằng bé có nói gì con không?
- Không ạ, họ bảo khi nào anh Huy tỉnh lại sẽ nói cho con biết.
- Ừ, vậy mai hai mẹ con mình vào thăm Huy nhé.
- Không cần đâu mẹ… đợi khi nào anh Huy bình phục trở về nhà rồi mình qua cũng được.
Tôi nói dối mẹ thế thôi để mẹ không qua viện thăm Huy tránh cho việc gặp mẹ anh ở đó. Chứ đến ngày anh xuất viện, tôi cũng không thể cùng mẹ qua nhà thăm anh được.
Tối đó ngồi ăn cơm cùng mẹ mà tôi nuốt chẳng trôi miếng nào, cứ cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, mẹ thấy vậy thì hỏi:
- Con sao vậy? Sao không ăn đi?
- Con không thấy đói.
- Có phải con đang lo cho thằng Huy không?
- Anh ấy vì con mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/184159/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.