- Cút, hai mẹ con mày cút ra khỏi nhà tao, thứ sao chổi, đen đủi. Hại chết con trai tao giờ muốn hại chết cả chồng tao nữa hả? Cút đi…
- Mẹ… con xin mẹ, cho con ở lại chăm sóc bố mẹ được không? Mẹ đừng nói cháu mẹ như vậy, tội nó lắm, dù sao nó cũng là cháu nội của mẹ mà.
- Tao thà không có đứa cháu như nó, biết nó sinh ra là thứ sao chổi thì ngay từ đầu tao đã bắt mày phá nó đi rồi.
- Mẹ… con xin mẹ…
- Tao không mẹ con, bà cháu gì với chúng mày, cút ra khỏi nhà tao trước khi tao lấy gậy đuổi đánh. Nhanh…
Đó là những tiếng mắng chửi cùng tiếng khóc lóc cầu xin của mẹ với bà nội. Mặc cho mẹ có xin xỏ ra sao, mặc cho mẹ có không muốn rời đi, bà nội vẫn nhất quyết đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà. Quần áo cùng một số vật dụng cá nhân, đồ kỉ niệm của mẹ, bà đều vứt hết ra sân không một chút nương tay.
Mẹ ngồi quỳ xuống dưới nền gạch, nhặt lại từng món đồ kỉ niệm mà bố tặng mẹ, từng cái, từng cái đều rất nhẹ nhàng như sợ sẽ làm hỏng mất. Mẹ bảo với bà:
- Mẹ đuổi mẹ con con đi cũng được, nhưng xin mẹ cho hai mẹ con con được mang theo bài vị của chồng con được không?
- Mày nằm mơ à, con trai tao phải ở lại với nhà tao, không đến lượt mẹ con mày mang đi.
- Con cầu xin mẹ cho con mang anh ấy đi cùng đi… mẹ ơi…
- Cút… cút nhanh…
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/184150/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.