ĐOẠN 18
Vì không muốn mất tiền ngu nên tôi đành phải kiềm chế lại cái sự tò mò của mình. Vinh thấy tôi không đáp trả chỉ ngồi dựa lưng ra ghế xe thì lên tiếng:
- Mà này, cô nghĩ xem có phải cũng nên thay đổi cách xưng hô rồi không?
- Tại sao phải thay đổi?
- Cô ít tuổi hơn tôi mà, với lại chúng ta còn gặp nhau dài dài, xưng hô như bây giờ không thân thiết cho lắm.
- Tôi thấy không cần thiết đâu, tôi và các anh ở tầng lớp khác nhau, hết một năm cũng không liên quan gì đến nhau nữa cơ mà, nên không cần phải thân thiết quá làm gì, cứ như bây giờ là được rồi.
Vinh cười lớn một tiếng rồi mới nói tiếp:
- Sao cô chắc là sau này không liên quan đến nữa?
Mặc dù giọng điệu nói chuyện của Vinh rất tự nhiên giống như chỉ là hỏi cho có nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác anh ta có ẩn ý gì đó trong câu nói mà làm tôi phải đề phòng. Tôi hỏi:
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Không có gì, tôi chỉ buột miệng hỏi vậy thôi.
- Tôi cảm thấy anh có ý gì đó.
- Cô suy nghĩ nhiều quá rồi đấy… Mà thôi, cứ thống nhất thế này đi, từ mai tôi sẽ xưng đúng vai vế, tuổi tác của mình, cô cũng nên như vậy.
Tôi không phản đối coi như đã ngầm thừa nhận và kể từ đó trở đi Vinh xưng hô “anh em” với tôi ngọt như đường, tôi thì mới đầu chưa quen nên vẫn giữ cách xưng hô như cũ sau dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/1507066/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.