ĐOẠN 17
Sang tuần tôi bắt đầu đi làm trở lại, thời gian của tôi chỉ là ở nhà hàng và đến bệnh viện. Có hôm đi làm về mệt, vẫn lóc cóc đến viện chăm mẹ, mẹ thấy sắc mặt tôi mệt mỏi, hai quằng mắt cũng bị thâm lên thì khuyên tôi hôm nào làm về muộn thì ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không cần phải ngày nào cũng vào viện ngủ lại với mẹ. Mẹ bảo ở đây cũng có y tá và các cô cũng phòng quan tâm lẫn nhau, còn kể chuyện cho nhau nghe nữa nên mẹ không thấy buồn. Mới có hơn tuần ở riết trong viện mà người tôi cũng phát ôm theo luôn, vì tôi không thích mùi ở bệnh viện chút nào, khó chịu vô cùng.
Thứ tư, đến hẹn với người đàn ông kia.
Tôi gọi điện nói dối mẹ rằng vì tối nay ở nhà hàng có một nhóm người công ty đến ăn liên hoan đến mười giờ, thì chắc phải mười một giờ tôi mới tan làm nên có lẽ sẽ không đến viện với mẹ được. Tôi bảo có gì sáng mai mình sẽ ghé qua sớm với mẹ một chút rồi mới đi làm. Mẹ nghe vậy thì cũng vui vẻ bảo tôi về muộn thì hãy về nhà ngủ sớm cho khỏe, sáng mai qua với mẹ cũng được.
Chiều muộn vừa tan làm trở về được mười năm phút thì Vinh đã gọi đến đón tôi đến biệt thự. Trước khi xe lăn bánh rời khỏi khu nhà trọ của tôi, Vinh vẫn không quên đưa tấm vải che mắt cho tôi dùng, cũng như nhưng lần trước, ngoài giọng nói và ngoại hình của anh ta thì tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/1507065/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.