Anh thở hồng hộc, đứng nấp đằng sau cây cổ thụ gần đó. Con quỷ vẫn cái giọng man rợ kêu gào:
“Ngươi đâu rồi, tên con người? Chẳng phải ngươi lúc đầu hùng hổ đánh ta như anh hùng sao? Mau ra đây đi!”
Anh ôm vết thương trên tay, nó nặng hơn anh nghĩ. Bây giờ mà ra đánhvới hắn chỉ có nước nộp mạng, không còn cách nào khác, dù có muốn quayvề càng không, tên đó sẽ chém bay đầu anh ngay lập tức. Nghĩ gì thì nghĩ dù gì cũng chết, không lẽ bỏ mặc cô ở lại làm đám cưới với cái tên chết tiệt đó?
!…
Cái hang?!
May thay, gần đó có một cái hang khá sâu, nằm gần cây cổ thụ. Anh quên mất…
“Nhưng có một người trong lịch sử đã đánh bại được con quái vật. Nókính nể rồi đào cho ông một cái hang thông từ một cái cây cổ thụ cao lớn nhất rừng đến nơi ở của Ma vương. Cây cổ thụ đó không bao giờ già đi và cũng không ai tìm thấy cái hang ở đâu, ngoại trừ những người có ướcmuốn cao cả và trong trắng,…”
Nhưng anh không dám tự tin mình là người có mong muốn trong trắng. Ôm vết thương trên đôi tay chảy đầy máu, anh kéo lê xác trên con đườngnóng hừng hực của nham thạch quanh đây.
Trong khi đó, cô bị Ma vương Sora nhốt trong căn phòng, không có lốithoát. Cố gắng đâm bể cửa sổ không thành, niệm chú cũng không được, côlấy thử con dao sắt trong người, đó là di vật của cha cô.
“Con hãy để dành nó vào mục đích tốt, giữ gìn cẩn thẩn đến khi cha quay về..!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-con-gai-dang-yeu-nhat/407/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.