Chớp mắt một cái, anh và vị thần này đã đến một nơi nào đó mà không biết là gì. Mây thì trôi trước mặt, thiên thần bay khắp nơi,…không lẽanh chết thật rồi sao? Phải bình tĩnh lại mới được.
“Ngươi chưa chết đâu. Mà ngươi đừng nhầm với thiên đàng, đây là khuvực của thần tiên, xác suất con người có mặt ở đây là 0,001% đấy, hãybiết tận hưởng đi.”
“Được. Bà nói thế thì tôi yên tâm.”
“Hửm..? Ngươi không thắc mắc tại sao ta đưa ra hình phạt như vậy sao? Thật kì lạ!”
“Tôi không phải là loại người thích tò mò vào chuyện của người khác.Việc bà đưa ra hình phạt này thì đều có lí do cả thôi, không phải sao?”
“Haha..khá khen, khá khen,…Ta thích loại người như ngươi. Được, ta sẽ nói cho ngươi biết về ẩn ý của hình phạt này, nhưng đợi đến ngày cuốicùng đi.”
“…”
Anh không nói gì. Sau câu nói của vị nữ thần khó hiểu này, nếu nóianh không tò mò khác nào là nói láo, thật ra anh đã bắt đầu thắc mắc rồi đây.
…
“Sao ngươi lại ngồi ở đây, bắt đầu thấy chán nơi này rồi sao? Mới chỉ có 100 năm thôi đấy!?”
“Nơi này như cả thiên đàng, mọi thứ đều như mơ, tôi đây sao dám bảo là chán?”
“Ta cứ tưởng ngươi bảo chán, nếu không ta sẽ nhốt ngươi với một người bạn của ta.”
“Bạn à? Người đó như thế nào?”
Anh ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi không muốn biết đâu, bà ấy là một người hung dữ, tà ác, ích kỉ,.. nhiều cái xấu lắm!”
“Nghe bà nói chắc tôi cũng không muốn biết nữa đâu!”
“Cố gắng lên, còn 900 năm nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-con-gai-dang-yeu-nhat/405/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.