Mãi đến khi bạch y nữ tử đã ngừng lại hồi lâu, nàng vẫn chưa hoàn hồn. Nàng nhìn ảnh linh đang xoay lưng lại, bóng dáng đó sao thật cô độc, thật tĩnh mịch, lại thoáng chút gì đó bi thương nhưng lại quen thuộc đến kì lạ. Ảnh linh ngửa mặt nhìn lên, đôi vai thoáng run rẩy, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài bi thống, giọng khản đặc:
-Ngươi... là đồ đệ của Hạ Tử Thiên?
-... Đúng vậy
-Đã bao lâu rồi?
-Gần năm năm.
-Cũng không thể nói là ngắn... Ta... có thể hỏi ngươi một câu không?
-Trước đó, phải để ta hỏi ngươi...
-Được, mời hỏi!
-Ngươi... là Hạ Băng Nghi?
-Không sai!
Nàng thu vào một ngụm lãnh khí, dù đã sớm lường trước, nhưng trực tiếp nghe được câu trả lời này cũng không khỏi có chút khó chịu. Từng có người... vì sư phụ mà bất chấp tính mạng, còn sư phụ, đối với người đó chính là thập phần ôn nhu, tràn đầy sủng nịnh, khi nhắc đến lại khiến người nồng đậm bi thương. Nếu nói không có một chút ghen tỵ... chính là tự mình gạt mình! Lồng ngực trong thoáng chốc bị bóp nghẹt, hít thở cũng không thông, tựa như thiên đao vạn quả!
-Vậy... tại sao ngươi lại phải ở đây?
-Chuyện đó... ta không biết! Bất quá ta biết được, ta là bị hắn phong ấn tại nơi này.
-Sư phụ phong ấn ngươi?
-Không thể sai được, ta cảm nhận được khí tức của hắn!
-Ngươi không hận?
Bị người mình yêu phong ấn tại nơi này, không dám luân hồi, lại không một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-co-tung-yeu-ta-chua/2462262/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.