Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa phòng bật mở, ánh nắng ban mai bao trùm và sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo, vậy mà lòng nàng hiện tại vẫn lạnh như khối băng. Nhi Song vội vã đi vào, đặt chiếc khay trên tay xuống bàn rồi đi đến, ngồi xuống trước mặt nàng. Còn nàng vẫn là ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.

-Công chúa, người sao rồi?

-...

-Tử Thiên thượng tiên gọi thần lên chăm sóc cho người, vết thương của người từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được băng lại sao? Thần giúp người bôi thuốc.

-...

-Người nói gì đi! Nếu muốn khóc thì cứ khóc cũng được.

-...

-Nếu người cứ không chịu nói gì như vậy, mọi người sẽ lo lắng lắm, người nói vài chữ cũng được mà!

-Chúng ta hồi cung đi!

-Hả???

-Ta không muốn ở lại đây nữa, hồi cung đi!

-Như... như vậy cũng được, nhưng mà hiện giờ thương thế của người còn nặng lắm, hay là ở lại thêm vài ngày, chờ vết thương ổn định hơn một chút, chúng ta sắp xếp hành lý rồi từ biệt mọi người, sau đó mới hồi cung có được không?

Nàng im lặng không nói, chỉ nhẹ gật đầu. Sau khi được Nhi Song giúp trị thương và thay y phục nàng mới đề nghị.

-Chúng ta đi dạo đi!

-Vâng

Nhi Song đỡ nàng ra ngoài, sắc mặt nàng bây giờ nhợt nhạt như người chết vậy. Hai người vừa ra khỏi Hàn Nguyệt điện, đi chưa được bao xa liền gặp Ảm Tịch, nàng ta vốn dĩ bị thương không nặng như nàng nên chỉ cần uống vài viên Hồi Thanh đan là đã hồi phục, lại còn vô cùng đắc ý về kết quả của Kiếm Tiên hội.

Nghe kể, Nhi Song vì thấy nàng như vậy nên sa sút tinh thần, đánh thua Huyền Linh, còn Huyền Linh đương nhiên không phải đối thủ của Ảm Tịch, kết quả, nàng ta đã nghiễm nhiên giành lấy vị trí đứng đầu.

Trong mắt nàng bây giờ, nàng ta là người đã hạ gục mình, đã vui vẻ trêu ghẹo khi cắt rách bộ y phục nàng quý nhất trong trận đấu, nhưng mà bây giờ, nàng không còn để tâm nữa, cái gì cũng không để tâm nữa...

-Coi kìa coi kìa, bị thương nặng đến mức không thể tự đi được luôn sao? Ta ra tay nặng quá sao?

Nàng ta vừa nhìn thấy nàng liền buông lời chọc ghẹo. Nhi Song giận dữ mắng:

-Mặc kệ bọn ta, xin tránh đường!

-Ấy, ấy, ấy, đi đâu vậy? Ta còn chưa nói xong kia mà. Ngươi đừng tưởng có tên giống Công chúa thì sẽ thật sự trở thành Công chúa!

-Thì ra ngươi cũng nhận ra

Nàng cuối cùng cũng mở miệng nói, giọng điệu khinh miệt.

-Đương nhiên ta nhận ra, không chừng ngươi quá ái mộ Công chúa nên cả gan dùng tên của người, đồ giả mạo, khi quân phạm thượng!

-Ngươi... Ngươi dám...

Nhi Song tức giận định mắng nhưng liền bị nàng trừng mắt chặn lại:

-Ngươi từng gặp Công chúa rồi sao?

-Đương nhiên ta gặp rồi, cha ta là Thừa tướng đương triều, khi ta còn nhỏ thường được cha ta đưa vào cung chơi với Công chúa, tuy không lần nào nhìn thấy mặt của người nhưng ta biết chắc chắn một điều, ngươi không phải là Công chúa!

Nàng cảm thấy thật mỉa mai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Nàng có lẽ quả thực đã từng gặp nàng ta nhưng lại không nhớ, trước giờ trừ khi được phụ hoàng giới thiệu cho vài vị đại thần thì nàng luôn đeo mạng che mặt khi gặp ngoại nhân. Nàng không muốn nhiều lời, cũng chẳng muốn giải thích điều gì, chỉ lẳng lặng quay mặt đi, mỉa mai nói một câu:

-Nếu ngươi đã gặp Công chúa thì có lẽ ta quả thực là kẻ giả mạo, chúc mừng ngươi, đi báo quan đi, ta không còn gì để nói với ngươi nữa, ta về thôi, Nhi Song!

Vừa quay đầu lại định cất bước liền bị Ảm Tịch chặn lại chỉ với một câu nói:

-Đúng vậy, về đi, về với sư phụ của ngươi đi...

-Ngươi nói vậy là có ý gì?

-Ngươi thật giỏi giả vờ, hôm qua tất cả mọi người ai cũng nhìn ra, là sư phụ ngươi thiên vị!

-Thiên vị? Thiên vị cho ai? Ta rõ ràng là đã thua ngươi.

-Đương nhiên là cho đồ đệ yêu quý rồi! Ngươi không cần phải biện minh, giữa thanh thiên bạch nhật, hai sư đồ các ngươi ôm ôm ấp ấp, quả là sư đồ tình thâm, không phải sao?

Nàng siết chặt bàn tay đang đặt trên tay Nhi Song, khổ sở nuốt xuống một ngụm tanh nồng nơi cuống họng, cố giữ lại chút thần trí, nàng nghiến răng trả lời:

-Ngươi muốn nghĩ gì về ta cũng được, khinh thường ta, ám hại ta, mỉa mai ta, ta không có thời gian cũng không muốn thanh minh hay biện hộ gì với ngươi. Chỉ mong ngươi lưu ý cho, ta và sư phụ chỉ là tình cảm sư đồ hoàn - toàn - bình - thường, không hề có cái thứ tình cảm nào trái với đạo lý, hy vọng ngươi đừng tổn hại thanh danh của sư phụ ta!

Nói rồi nàng và Nhi Song tiếp tục đi thẳng.

Khi đã khuất bóng, nàng buông tay Nhi Song ra, được dịp tuôn hết giận dữ vào tảng đá lớn bên đường, liên tục đấm mạnh vào, đôi tay băng bó khắp nơi lại tiếp tục rướm máu tươi.

-Công chúa...

Nhi Song dùng khuôn mặt không thể tin được mà nhìn nàng, giọng run run, đây là lần đầu tiên Nhi Song nhìn thấy nàng nổi giận.

-Tại sao người... lại trở thành như vậy?

-...

-Ngũ Công chúa Thiên Nghi mà thần từng biết, từng ngưỡng mộ, hoàn toàn không phải giống như thế này. Công chúa mà thần biết luôn bình tĩnh, luôn lãnh đạm với mọi thứ, tuyệt đối sẽ không vì những lời khích bác vô căn cứ mà nổi giận. Lại còn nụ cười đó... thần từng nói nụ cười của người rất đẹp, nhưng đó là nụ cười hồn nhiên, vui vẻ, còn bây giờ thì... thần thật sự rất thất vọng về người!

-...

-Thái độ vừa rồi của người... có phải người đã yêu Tử Thiên thượng tiên rồi hay không?

-Không! Làm sao ta có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Người là sư phụ của ta, chỉ vậy thôi!

Nàng nói như hét lên, bây giờ đầu óc nàng rất hỗn loạn, nàng khôg thể suy nghĩ được gì thêm nữa!

-Thần nghĩ là người nên về nghỉ ngơi đi!

Nhi Song định dìu nàng quay về, nàng vội phất tay:

-Không cần, ta tự đi được!

Nàng sải bước nhanh chóng quay trở về, lần này thì nàng thật sự làm Nhi Song thất vọng rồi!

Nhưng trời đúng là không thương nàng, vừa về đến cửa đã đụng phải sư phụ. Vội vàng giấu hai bàn tay đang rỉ máu ra sau lưng.

-Sư phụ!

-Thương thế của con thế nào rồi?

-Không... không sao ạ!

-... Đưa tay ra đây ta bắt mạch thử.

-A... Không cần đâu, con thực sự không sao mà!

-Ta nói con đưa tay ra đây!

Nàng bất đắc dĩ nghe lời, cúi thấp đầu đưa tay phải ra, đợi một lúc lâu vẫn không thấy sư phụ nói gì, vừa định len lén ngước lên thì:

-Tay còn lại?

-Sư phụ...

-Nhanh!

Nàng đưa tay còn lại ra, đợi một lúc lâu vẫn không thấy sư phụ nói lời nào, nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy sư phụ chân mày nhíu chặt, mắt nhìn chăm chăm vào hai mu bàn tay thấm đẫm máu tươi. Nàng giật mình rụt tay lại, sư phụ trước giờ mạn bất kinh tâm (1),giống như trời có sập xuống cũng không thể đổi lấy ở người một cái nhíu mày, vậy mà bây giờ lại nhíu chặt chân mày như vậy. Không phải người giận nàng rồi chứ?

-Tại sao lại như vậy?

-Khi... khi nãy đi dạo... bất cẩn bị ngã...

-Bị ngã? Bị ngã mà máu chảy đầy cả hai tay thế kia sao? Hôm nay con còn dám nói dối gạt ta?

-Con... sư phụ, con thật sự không sao, người không cần quá lo lắng!

-Được, ta hỏi con, Nhi Song nói con muốn hồi cung?

-Vậy nó đã nói với người...

-Ta đã biết lâu rồi!

-Vậy ạ? Con đúng là muốn quay về, dù sao thì thời hạn 5 năm cũng đã gần hết!

-Con muốn về, vi sư không cản con, nhưng ta hy vọng con không phải vì thất bại lần này mà bỏ cuộc, ta không có đứa đồ nhi dễ dàng buông tay như vậy.

-Con biết rồi!

Nàng cúi đầu cung kính rồi chạy về phòng.

"Đúng là sư phụ rất thất vọng về ta, thì ra người đã sớm biết thân phận của ta, không chừng chính vì vậy nên người mới đối xử với ta đặc biệt hơn những kẻ khác, chính vì vậy nên người mới nhận ta làm đồ đệ..."

"Thì ra ngay từ đầu ta chẳng có gì ngoài cái thân phận Công chúa!"

Ngẫm lại những lời của Nhi Song, những lời đó quả thực không hề sai. Ở chốn thâm cung suốt mười mấy năm, nàng không hề vương vấn một chút, không hề bị ảnh hưởng. Vậy mà chỉ mới ra ngoài chưa được 5 năm, gặp phải và cảm nhận hỉ nộ ái ố của chốn dân gian mà nàng bây giờ lại trở thành một người tâm tư nhuốm bẩn, đố kị, sân si lại còn háo thắng, ti tiện như thế này. Không chừng chính vì vậy mà nàng không thể gột sạch tâm tư, toàn tâm toàn ý tu tiên nên mới không thể tiến bộ?

Nàng không thể để chuyến đi này thành công cốc như vậy, nàng sẽ lấy lại toàn bộ!

Nghĩ vậy, nàng ngồi trong phòng, tịnh tu suốt 3 ngày 3 đêm.

Nhi Song lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. Vừa hay gặp phải Tử Thiên thượng tiên vừa quay về lập tức chạy đến:

-Tử Thiên thượng tiên, Công chúa nhốt mình trong phòng đã 3 ngày 3 đêm rồi, không ăn không uống gì cả, đệ tử sợ …

-Để ta vào xem thử, ngươi tránh sang một bên đi!

“Không phải lần trước ta nói nặng nàng quá nên mới vậy chứ?”

Hắn đến trước cửa phòng nàng, vừa phất tay áo, cánh cửa bật mở, chưa vào đến cửa đã nhận thấy sát khí, luồng khí tím ma mị cùng mùi hương hoa nồng đậm lan tỏa khắp nơi trong phòng. Chân mày hắn nhíu chặt, phất mạnh tay áo đánh tan luồng sát khí bên trong.

Nàng đang ngồi trên một đài sen ba cánh, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi chuyển sang màu tím đậm, mái tóc đen thẫm xõa dài tung bay tán loạn.

Hắn tiến đến truyền chân khí cho nàng.

Nàng trong lúc đó bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy luồng chân khí cuồn cuộn chảy vào người, vội mở mắt:

-Sư phụ?

-Ngồi yên sư phụ đả thông kinh mạch cho con.

-Đả thông kinh mạch? Sư phụ, người không cần vì con …

-Yên lặng, tập trung chân khí, khí tụ đan điền!

Trước giờ sư phụ chưa từng ra lệnh cho nàng làm điều gì, nay người lại dùng ngữ khí vừa ra lệnh vừa khẩn trương như vậy, lẽ nào người lo lắng cho nàng sao?

Ba canh giờ sau, nàng dần dần khôi phục lại thần trí, sau khi dậy cứ như mình đã mơ một giấc mộng dài thật dài. Chớp mắt nhìn xung quanh, bắt gặp sư phụ đang ngồi tĩnh tọa bên giường.

Người bây giờ đang ở rất gần, rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến, vậy mà nàng lại cảm thấy như xa cách ngàn sơn, cũng không dám chạm vào người, sợ những tạp niệm của mình sẽ vấy bẩn sư phụ. Nàng thầm thở dài trong lòng, từ khi nào mà … bản thân cảm thấy chính mình lại thấp hèn đến như vậy? Ngũ Công chúa lãnh ngạo ngày xưa đã đi đâu mất rồi?

-Tỉnh rồi sao?

Nàng giật mình nhìn sư phụ, chột dạ cúi đầu, lí nhí trả lời:

-… Vâng!

-Có thấy chỗ nào khó chịu không?

-Con không sao.

-Vì được vi sư đả thông kinh mạch, cho nên tu vi của con đã đạt đến cảnh giới tri vi, từ nay phải cố gắng tu luyện.

-Con biết rồi, đa tạ sư phụ.

-Vi sư đã nói ngươi, tu tiên không phải dễ dàng, dục tốc bất đạt, thế nào lại luôn hấp tấp như vậy?

-Con xin lỗi.

-Vi sư không phải đang trách ngươi, chỉ là từ nay về sau phải chú ý đến sức khỏe của bản thân, cũng may lần này vi sư về kịp, nếu không thì … Thôi bỏ đi, ngoan ngoãn ở đây, từ từ tịnh dưỡng!

-Sư phụ …

-Chuyện gì?

-Thật ra … làm thế nào mới có thể đạt được đến cảnh giới tâm không dao động, chỉ có đại ái mà không có tình riêng?

-Chuyện này ngay cả vi sư cũng không biết, làm người đương nhiên sẽ có hỉ nộ ái ố, ai ai cũng có những thứ mà mình trân trọng, có tốt cũng có xấu. Chấp niệm là thứ làm cho người ta dễ dàng sa ngã, con người có chấp niệm, yêu ma có chấp niệm, ngay cả tiên nhân cũng có chấp niệm, không thể nói buông bỏ là có thể ngay lập tức bỏ được. Có người dùng cả đời cũng không thể buông tay. Ngay cả vi sư cũng không thể. Nhưng cái quan trọng là phải biết thừa nhận và thay đổi nó.

-Con hiểu rồi!

-Con đường sau này còn dài, con phải cố gắng, không phải chuyện gì cũng hấp tấp vội vàng.

-Con sẽ ghi nhớ!

-Được rồi nghỉ ngơi đi, con tuy đã đạt đến cảnh giới tri vi nhưng vẫn chưa thể bất tử, chỉ là hồi phục nhanh hơn một chút, con không còn nhỏ nữa, phải biết tự lo cho bản thân.

-Vâng!

Nàng gật mạnh đầu, hắn cũng gật nhẹ rồi phất áo ra ngoài.

*********************************

(1) Mạn bất kinh tâm: không gì có thể làm kinh động
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.