“Nghênh Tụ.”Thấy một thân ảnh hồng nhạt chạy tới đây. Phong Nhật Lam giang hai tay. Khuônmặt tuấn tú giơ lên tươi cười sủng nịch. Ôm tiểu cô nương vào lòng.
“Lam ca ca. Cuối cùng huynh cũng trở về.”Hương Nghênh Tụ giơ lên mánhỏ hồng hồng. Nhìn PhongNhật Lam hưng phấn. “Nghênh Tụ nhớ huynhmuốn chết! Lam ca ca. Huynh có nhớ muộikhông?”
“Nhớ. Nh muốn chết!” Phong NhậtLam cười. Bàn tay to xoa đầu nàng đầy yêu thương. “Tiểu nha đầu. Nhiều thángkhông thấy muội. Có vẻ cao thêm nhiều.”
“Người ta không còn nhỏ!” Hương Nghênh Tụ chu lênmiệng nhỏ. “Muội đã mười lăm tuổi. Có thể gả chohuynh rồi!” Nàng cười hì hì ôm lấy hắn.ừng tới. Ta cũng không dám cưới.” PhongNhật Lam sợ đến lắc đầu.
“Vì cái gì?” Hương Nghênh Tụ khôngnghe theo trừng hắn. “Cưới muội có gì không tốt. Ta…”
Chưa nói xong. Nàng nhìn đến Vân Chu Tước đứngở mộtbên. Mắt to chuyển lại chuyển.
Vân Chu Tước cũng nhìn Hươụ. Đem nàng cùng Phong NhậtLam thân mật nhìn vào trong mắt. Cũng nhìn thấy sủng ái trong mắt Phong NhậtLam. Không hiểu sao một chút ghen tuông dâng lên trong lòng.
Nàng xem Hương Nghênh Tụ. Hình dạng phấn điêu ngọc mài (hìnhdạng như được điêu khắc, mài tỉ mỉ màthành, chỉ hình dạng xinh đẹp, sắcnét) như một búpbê bạch ngọc (ngọc màu trắng). Tuytuổi nhỏ. Nhưng đã phóng ra tư thái động lòng người.
Nàng cắn cắn môi nhìn tươi cười sủng nịch của PhongNhật Lam. Dọc theo đường đi. Không phải chỉcó một cô nương quấn lấy hắn. Mà hắntuy rng không cự tuyệt người đến. Nhưngkhuôn mặt tuấn tú luôn không để ý, không nghiêm túc.Nhưng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-co-giong-cong-tu/3170746/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.