Chương trước
Chương sau
Hắn bế nàng mệt mỏi đi?

Phong Nhật Lam khuôn mặt tun tú tươi cười. Nhẹnhàngluồn tay qua thắt lưng che khất ánh mắt Vân Chu Tước.Nhìn nàng ngủ rấtsay. Giống chỉ con mèo nhỏmễ oa ở tronglòng hắn. Trong tâm nói không nên lời thỏa mãn.

Hắn nha.Vốn là triệt để luân hãm!(vướngvào bẫy đến cùng) Cùng lúc muốn được đếnvới nàng. Cùng lúc lại cam tâm đảm nhận thế thân.Chỉ cần có thể được ở bêncạnh nàng. Hắn không thèm để ý. Chính là. Trong tâmvẫn tồn tại tư tâm. Bởi vậy hôm qua mớiluôn luôn muốn nàng gọi tên hắn. Chờ đợilúc. Tim của hắn khẩn trương gần nhắp ngừng. Mãi đến khi nàng kêu chính là têncủa hắn.Tâm bị kích động điên cuồng rốtcuộc không cách nào đè nén. Điên cuồng một lần lại một lần chiếm hữu nàng. Muốnđể nàng thuộc về hắn,cho dù chỉ là trong chốc lát. Hắncũng ngọt như kẹo.

Nàng nha. khiến hắn tình nguyện yêu một cách hèn mọn..Sợ bị nàng pháthiện tình cảm của hắn. Ở trướcmặt nàng hắn liều mình che giấu. Dùng hình dạng khinh điệu ngụy trang.

Hắn sợ. Sợ nàngphát hiện liền sẽ rời khỏi. Sợ nàngkhông cần tình cảmủa hắn. Bởi vì trong lòng của nàng căn bản không có hắn… Nghĩđến điều này.Bờ môi cười chuyển sang khổ sở. Hắnthật sâu nhìn nàng. Đầu ngón tay vuốt nhẹ theo mimắt khẽ khép lại. Bàn taynhẹnhàng che ở mắt củanàng. Sợ nàng đột nhiên tỉnh.Sẽchứng kiến tình cm, dáng điệu khó khăn của hắn

Hắn nghĩ đến đêm qua nàng ở trongchợ. Xa xa. Hắn liền chứng kiến nàng đứng ở trongđám người Mở ra một đôi mắt cô đơnnhìn bốn phía. Nàng nhưvậy.Khiến hắn nhìn rất đau lòng

Nàng kỳ thật rất sợ cô đơn sao? Muốn ngườikhác giúp đỡ.Lại quật cường không lên tiếng. Hay hoặc giả là nàngmuốn đi theo đối tượng đã mất. Cho nên nàng mới hiu quạnh

“Ta sẽ không thể sao?”Phong Nhật Lam khẽ nói. Mâu quang hiện theokhao khát. Trong lòng của nàng có từng có chút hắn? Có thể có…

“Vì cái gì che khuất đôi mắt của ta?”_Thanh âm Kiềunhuyễn vang lên. Cây cềm mại mở tay hắn ra. Con mắt tosáng không hề có che giấu. Thẳng tắpcùng hắn cùng nhìn.Lúc nàng lên tiếng trong một khắc. Phong Nhật Lam lập tứcthu lại cảm xúc.khuôn mặt tuấn tú sủng nịch, giơ lêntươi cười đáng khinh. Uể oải nhìn nàng.”Hối hậnsao?” Hắn vất khinh điệu. Lại chỉ cótựmình biết lòng mình buộc chặt bao nhiêu. Vân Chu Tước rời mắt đi.”Không có.”Nàng nhớ kỹ hếtthảy tối hôm qua. Cũng nhớ kỹ mìnhchủ động. Nàng không có cự tuyệthắn. Cũng không có ngăn cản. Như là dínhvào . Ánh mắt dời không mở. Tùy ý hắn chiếm lĩnh thân thể mình.Đếnnỗi lần lượt kêu tên của hắn. Nàng kêu chính là hắn. Không phải người khác.

Nàng biết rõ ôm ấpngười của nàng là hắn. Thậm chí… Thân thể hoan dutheo. Tâm cũng không có một ti, một chút kháng cự nào.Đây là vì cái gì?

Vân Chu Tước lòng có chút luống cuống. Nàng không dámsuy nghĩ sâu xa. Cũng không muốn suy nghĩ. Đôi mắt bởi vì lúng túng mà lóe ra.trong tim dường như c đang chuyển động.Khiếnnàng sợhãi.”Nàng đang suy nghĩ cái gì?”_ Phong Nhật Lam khẩn nhìn chăm chú VânChu Tước. Đúng vậy trên khuôn mặt nàng bật luận vẻ mặt gì.Cũng nhìn ra nàng trong con ngươi đang hoảng loạn. Tim của hắn động một cái.Không khỏi giơ lên một chút mongđược.”Tiểu Tước nhi. Nàng đang hoảng cái gì?”

“Không có. Ai luống cuốngước trực giác phản bác. Cũngkhông thèm nhìn hắn. Lập tức đứng dậy muốn rời khỏi giường.

Phong Nhật Lam lại không để nàng rờikhỏi. Hắn tựtay bắt lấy nàng. Quay người đưa nàng áp xuống trong người. “Làđúng sao? Vậy nàng vì sao không dám nhìn ta?”

Vân Chu Tước nhếch chặt làn môi. Mắt đẹp giơ lên.Trong nháy mắt cũng không trong nháy mắt cùng hắn cùng nhìn kĩ. Mặt nhỏ có chút quậtcường.

“Ta có sao?”

Nàng trừng hắn. Đối với bức bách của hắn cảm thấy tứctối. Hắn rốt cuộc muốn thăm viếng cái gì? Muốn từtrên ườinàng được đến cái gì? Lòng của nàng sao? Không. Nàng sẽ khôngcấp bặc “Để ta đi!”_ Nàng lạnh tiếngnói. . Ánh mắt lạnh như băng. Không mang một tiaôn hòa.

Phong Nhật Lam bình tĩnh nhìn nàng. Lãnh mạc của nàngkhiến lồng ngực của hắn nổi lên một chút khổ sở.Ảmđạm rất nhanh lướt qua con ngươi đen. Là hắn nhìn nhầm sao? Vẫn hắn rất yêu cầuxa vời. Sao sẽtưởng nàng bởi vì hắn mà tâm loạn?

Hắn nổi lên nụ cười.Lấy hình dạng phóng đãng che giấu nỗi đau.”Lãnh đạm như thế?Tiểu Tước nhi.Nàng thật làm tìm của ta đau. Ta còn nhớ k àng tốihôm qua rất nhiệt tình đấy!” _Hắn bưng lấy ngực. Một bộthương tâm dáng điệukhông chịu được

Nàng ghét hình dạng đáng ghét như vậy củahắn. không bao giờ nghiêm túc.!”Phong NhậtLam. Đi mau! Ta không tâm tình chơi đùa với ngươi”

Lòng của nàng đã đủ loạn.Ngay lúc này. Nàng không mun nhìn thấy hắn.

Càng cùng hắn cùng nhau. Lòng của nàng càngkhông ổnđịnh. Cảm xúc cũng phập phồng bất định.Không giống mình một chút nào. Nàngkhông thích như vậy! Nàng hạ ý thứckháng cự hắn. Đưa tay muốn đẩy hắnra.

Chống đẩy của nàng khiến con ngươi đen hại. Hắn làmcho nàng ghét đến thế sao? Cho dù chiếm hữuthân thể của nàng. Nàng vẫn còn làkháng cự hắn?

Phong Nhật Lam khổ sở mà nếmmất mát trong tâm. Bắt lấy tay nàng. Đưa tay nàng cử giơ lênđỉnh đầu phía trên. Cố ý lấy thân thể đè nànglại. Cười đến mộộ dạng lưu manh:.”Tiểu Tướcnhi. Nàng đùa bỡn hết thân thểcủa ta. Còn muốn đem ta vứt ở một bênsao?”

Hắn đang nói. Bàn tay che ngụ ở một bộ ngựcmềm mại. Hai ngón tay nhặt lấy nhũ lôi nhũ lôi yên hồng.Ngón tay thô ráp nhẹ nhàngcọ xát. Mà đầu gối cũng theomở ra bắp đùi tt trắng .Namgiới sớm cứngngắt tiến đến tư hoa ướt át. Ở miệnghoa nhẹ cọ theo.Trêu đùa hai làn cánh hoa

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” _Vân Chu Tước trừnglớn mắt. Chính giữa chân cảm thấy lửa nóng của hắn. Mặt nhỏ khôngkhỏi trưng hồng. Bộ ngực bị hắn vừanhào nặn vừa nắm. Một chút cảm giác tê dại lạitừngực nhũ khoách tán mở đến.

Nàng cả kinh.Thân vặn vẹo.”Đi ra! Phong Nhật Lam. Rời khỏi ta!” Nàng muốn dùng chân đá hắnra. Ai biết chân cũng bị hắn đè l

“Không được!”_ Phong Nhật Lam cười đến tà khí. Hẹpmông một cái. Vật to dài lập tức thật sâu chôn vào vực thẩm hoa tâm.Hoa thịtkhẩn trắc lập tức mẫn cảm đưa nam giới kẹp chặt. Vân Chu Tước khẽ phì mộttiếng. Ôm ôm thực thực tiến vào khn bụng thẳng. Vách tường hoa cũng đem vật namgiới dùng sức kẹp chặt.

A!Chặt như thế.Tiểu Tước nhi. Nàng vui vẻ.Không đúng sao?”_ Phong Nhật Lam cười nhẹ .Hẹp môngdi động. Dùng sức công kích lấy hoa tâm. Con ngươi đen ẩn theo một nét thoánghiện ánh lửa. Tựa hồ muốn mượn lấy chiếm hữu nàng để chứng tỏ nàng là ngườithuộc về hắn.

Vân Chu Tước cắn môi. Lại ngăn không ngừng rên rỉnhỏ.Thậm chí khống chế không nổi phản ứngthân thể.

Bản năng hưởng thụ hoan (vuivẻ, vui thích) hắnmang đến

Nàng thậm chí nhịn không được nâng lên mông trắng. Khi hắn tiến vào thì nhẹ vặn vẹotheo. Gia tăng ma xát khoái ý.

Ông trời! Nàng lại trở nên dâmđãng như thế? Vân Chu Tước nhắm mắtlại. Không thể tin được chính mình sẽ biếnthành nhưy.

Thấy nàng nhắm mắt lại. Phong Nhật Lam con ngươi híplại.”Tiểu Tước nhi. Mở hé mắt. Nhìn ta.” _Hắn ralệnh. Bàn tay to dùng sức bóp chặt vú trắng no đủ.

Bộ ngực đau đớn khiến nàngtrợn mắt. Nàng không cam lòng yếu thế trừngmắt hắn. Răng ming lanh lợi phản kích.

“Ngươi… Muốn để ta gọilà ngươi chứ gì? Không!”

Không để nàngbày tỏ tên chữ kia.Phong Nhật Lam sức ngăn chặn miệng của nàng. Hắn hôn đến thô bạo. Cắn cắn lànmôi. Đầu lưỡi thít lấy Đinh Hương. Cuồng mãnh đòi hỏi ngọt ngủa nàng

Nàng bị hôn đến gần như sắpsuyễn không thể thở.Làn môi cảm giác đượcbị cắn cắn đau đớn. Đầu lôngmày không khỏi nhéo nhẹ. Nàng có thể cảmgiác được lửa giận của hắn. .Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện suy nghĩ thựcsựủa hắn..Hóa ra. Hắn cũng đã tức giận.

Biết mình chọc giận hắn. Vân Chu Tước tâm không khỏicảm nhận được một chút khoái ý. Hắnmuốn đòi hỏi cái gì?

Nàng Không để hắn đạtđược!

Coi như thânthể cho hắn. Cũng không đổilại là người nữ nhân của hắn! Nàng khôngthuộc về hắn. Không thuộc về! Tốihôm qua nàng chỉ là bị tịchmịch trùng hôn đầu. Mới sẽ không có cự tuyệt.Nàng chỉ là cô quạnh mà thôi. Hắnđang trong lòng nàng căn bản không là cái gì. Hắn chẳng qua chỉ là LyĐường Ca thếthân mà thôi. Chỉ là thế thân.Trừ ln đó ra. Cái gì cũngkhông phải!

Phong Nhật Lam thô lỗ cắnthần làm. Nam giới to dài cũng dùng sức đi vào đến thủy huyệt. Thuận theo nhiệtthiết kéo ra đưa vào. Ái dịch như giómạnh cũng bị đảo lộn quấy phá theo màtràn ra. Mà tay cũng hứng thú nắm đẩy theo nhũ thịt trơn nhẵn .Mặc dù sức lựcủamình sẽ làm đau nàng. Đưa haiđoàn miên nhũ xoa phiếm hồng. Lưu lại vết tích.

Vân Chu Tước buồn bực rên lên. Rên rỉ đều bị môilưỡi bao trùm. Ngực nhũ đau đớn khiến nàng nhíu mi. Nhưng cũng không khỏi bị tìnhdục kích thích.Khiến thủy nhuận vách tường hoa càng ướtcàng nóng hơn. Cũng đưa nam giới thắt chặt hơn.

Đột nhiên. Hắn rời khỏi tay nàng. Rút ra nam giới. Đưanàng trở mình quay qua thân. Lưngđối diện hắn. Bàn tay to úp chặt mông trắng.Vật cứng cỏi quen thuộc hướng chínhxác đưa vào huyệt non. Nhất cử tiến vào ——

Vân Chu Tước ngưỡng đầu rên rỉ. Tay nhỏ bé giữchặttấm chăn.Làn môi sớm bị cắn đến sưng đỏ. Nàngquật cường chuyển đầu. Đối với hắn mềm mại cười.”Ly Đường ca.”

Nữ nhân này! Phong Nhật Lamhíp con ngươi mắt. Biết nàng là cố ý. Nàngmuốn chọc ận hắn. Hoặc là muốn chobiết hắn. Hắn vĩnh viễn chỉ là PhươngLy Đường thế thân…

Tốt lắm! Phong Nhật Lam không giận ngược lại cười.Thậm chí cười đến tà nịnh. Bàn tay to hướng lên trên dời đi. Đều nắm ở trênmột nắm vềm.Mông hẹp cũng dùng sức lôi kéo. Trước sau công kích lấy mông thịtđầy đặn. Không ngừng đút vào hoa non mềm mạixinh đẹp

“Tiểu Tước nhi.Vui vẻ khi ta hành động như vậysao” _không có gì. Có thể được đến với nàng. Hắnkhông đểý đảm nhận Phương Ly Đường!

“Ngươi…” _n ứng củahắn khiến nàng quảng sững sờ.Nhưng mà nàng căn bản lại không kịp suy xét. Hắnđi vào trở nên vừa nhanh vừa vội.Bàn tay to cũng xoa bóp hai đoàn no đủ.Kéo lấy nhũ lôi non nớt.

Cuồng phong bạo vũ như thế giốngnhư tấn công khiến nàng bấtngờ không phòng ngự. Chỉ có thể kiềuthanh rên rỉ.Chơi đùa với mông trắng. Nghênh hợp hắn đivào.

Như là vì trừng phạt. Hắnkhông hề giữ nguyênmà mạnh mẽ rung động chơi đùa. Mỗimột cái tiến vào đều đi sâu vào hoa tâm. Công kích lấy mông thịt tuyếttrắng.Phát ra một tiếng vang tuyt hảo

Đồi ngực ướt át áp sát chặt lấylưng tuyết. Hắn cúi đầu cắn làn môi sưng đỏ. Lấy ra Đinh Hương. Hai người đầulưỡi ở ngoàimôi lửa nóng giao quấn.

“Ừm,đừng!”_ Vân Chu Tước kiều thanh thở dài.Phấn lưỡi cùng hắn n mút. Không ngừng nuốtnướt bọt từ làn môi bật ra. Ngón taygiữ chặt tấm chăn. Mắt đẹpsớm nhân uân (mờ mịt). Hãmsâu này khiến người phát cuồng trong ham muốn.

Hoa huyệt chặt chẽ hútchặt lấy nam giới nóng bỏng. Thuận theo mỗi mt lần đi vào. Hoa thịt cũng nhúcnhích động đậy. Khoái ý từ tư hoakhuếch tán. Khiến nàng cả người hư nhuyễn.

Bị xoa ngực nhũ sưng to nặngtrịch. Bội Lôi sớm chuyển là ân hồng.Thân mình như tuyếthiện ra phất hồng mê người. Khoái cảm tích lũy theo. Làm hoa huyệt nhanh chóngco rút. Hắn ống một mồi lửa đốt cháynàng. Làm cho thần trí của nàng vựng chìm. Đã quên toàn bộ. Chỉ có thể chìmluân.Mê hoặc này khiến người ta điên cuồng trong trạng thái ham muốn.”Tiểu Tướcnhi…” Mút lấy cái lưỡi thơm tho. Hắn lẩm bẩm tên của nàng. Mông hẹp gắng sức diđộng theo. Hưởụhoa thịt rất nhanh co chặt.

Biết nàng nhanh đạt đến triều cường. Hắn tăng tốc nhịpnhàng tiết tấu. Lửa nóng thân chặt chẽ dínhvới nàng. Tựa hồ muốn đem nàng tan ra tiếntrong thân thể. Hắn muốn có được nàng. Nhớ…quá nhớ…quá…

Vân Chu Tước rt cuộc không chịu nổi quá nhiều khoáicảm. Thân mình không lực xụi lơ. Chỉ còn lạicó mông trắng bị nâng lên. Mà vật nóngbỏng cứng cỏi thì không ngừng mãnh liệt đi vào. Thấy ái dịch ươn ướttừchính hoa tâm không ngừng chảy xuôi. Không chỉ bị ẩmướtdưới thân giưng. Cũng khiến mỗi một lần đivào đều phát ra tiếng ươn ướt mậpmờ

Con ngươi đen tham lam nhìn nàng. Hắn dùng lực đòi hỏi tất cả vuisướng của nàng.không bỏ qua một chút cảm xúc củanàng.. Dường như chỉ có giờ phútnày. Nàng mới thuộc về hn. Chỉ có giờ phútnày… Chụp lấy chặt mông trắng. Hắn điên cuồng đu đưa mông eo. Đưa tiềm tàng áiý toàn bộ phát tiết. Mãi đến khoảngkhắc cuối cùng. Mới cam tâm phóng thích…”Tiểu Tước nhi…” Hôn môi của nàng. Hắntrong tâm khẽ hỏi: khi nào. Nàng mớichính thức thuộc về ta?

◎ ◎ ◎ ◎ ◎ ◎

Nàng không hiểu hắn! Vân Chu Tước ánh mắt phức tạp.Lén lút nhìn phía trước phong Nhật Lam. Lại một lần nữa cảm thấy chính mìnhthật đoán không ra hắn. Hắn giống câu đố.Khiến nàng nhìn không ra.

Một vài lần. Nàng tưởng chính mình làm hắức giận Nhưngmà mới trong nháy mắt. Hắn lại khôi phục hình dạng khinh điệu.Cuồng tứ chiếm hữu nàng. Nhượngnàng rốt cuộc không cách nào tự hỏi… Hiện tại muốn đến.Cái kia lúc thật sự ở tứcgiận mạ? Vẫn đây chẳng qua là củảo giác?

Nàng không hiểu. Lại khống chế khôngnổi ánh mắt của mình. Luôn không tự chủ đượcnhìn về phíahắn. Có lúc. Hắn không ở trongtầm mắt. Không biết làm tại sao. Lòng của nàng lại cũng tùy chi trở nênluống cuống. Lo lắng tìm thân ảnh của hắn.Mãi đến khinhìn y hắn. Tâm hoảng loạn mớiyên ổn xuống. Nàng trở nênthật kỳ quái. Mà hắn. Vẫn còn là bộ dạnglưu manh kia. Động không nhúc nhích liền đến trêu chọc nàng.Thấy nàng buồn bực..Hắn liền cười to sảng khoái. Làm nàng không có cách Nhưng cũng không thể làm gìhắn..

“Nàng đang suy nghĩ cái gì.Sao lại nở nụ cười?”_Phong Nhật Lam chuyển đầu. nhìn thấy Vân Chu Tước bờ môi mơ hồ ý cười.Tuấn mâu không khỏi híp lại. Trong tâm không khỏi hiện theo lòng ghen tị.Nhìnhình dạng của nàng. Nhất định là lại nghĩ tới Phương Ly Đường.

Ai! Hắn không thể nàotưởng ai cũng mê mình,hận ra suy nghĩ của nàng… Vân Chu Tước hoàn hồn. Hắn làmnàng sửng sốt. Cười? Nàng có cười sao?

“Ửm?” _Thấy nàng chỉ ngâyngốc. Phong Nhật Lam vén lên lông may đẹp. Đi tới chỗ nàng.Đam ưu (gánhvác u buồn) tiếp xúc mặt của nàng.

”Nàng thế nào?Thoạt nhìn ngây ngốc. Không thoải mái sao?”Vân Chu Tước nâng con người nhìnhắn.Cái nhìn của hắn khiến ngực run lên. Nàng vội vã lui về phía sau. Bẻ tayhắn. Kéo ra khỏi cự ly.

“Không có gì.” Nàng lãnh đạm quay về nói.Phát hiện tim của mình không hiểu sao đập nhanh hơn. Đây là chuyện thế nào?

Thấy nàng lại trốn hắn. Mặc dù không phải lần đầutiên. Cũng biết nàng chính là đáng ghét hắn.Nhưng mà Phong Nhật Lam vẫn tronglòng khẽ thở dài:đạt được thân thể lại không chiếm được tráitim. Đúng là hắn hiện tại tình huống bi thảm!

Phong Nhật Lam thảm thương nghĩ đến. Cũng chỉ có thể khôngđường chọn lựa nhìn nàng.”Phong gia bảo ởngayphía trước..Muốn nàng có thể nghỉ ngơi.”

“Uh!” _Vân Chu Tước gật đầu.Thấy hắn lại bắt đầu đilên a trước. Mới lặng lẽ dương mâu nhìn thân ảnh củahắn. Sau đó. Lại dời đi không mở tầmmắt.

“Thiếu bảo chủ? Thiếu bảo chủ đã về!”_Còn chưa đi đến Phong gia bảo. Xa xa. Liền nghe đứng ở phíatrước thủ vệ kinhhô>“Mau! Mau thông báo bảo chủ cùngphu nhân.” _Thủ vệ vội vãphân phó đồng bọn. Một bên rất nhanh tiến lên nghênh đón.

“Thiếu bảo chủ. Người dã trở về!”

“A bảo. Đã lâu không gặp.”_ Phong Nhật Lam dương nụ cười.Khẽ chụp vai thủ vệ kiên.”Đúng….phải biết chị dâu sinh chứ?”

“Sinh sinh. Là nữ nhiđấy!”_ A bảo gãi lấy đầu. Vui vẻ nói:“Chờ Thiếu bảo chủ ngườitrở về uốngrượu đầy tháng.”

“Con gái à!” _ Phong Nhật Lam nhíu mày. “Con gái cũngtốt. Con gái mới cần người khác thương yêu.

“Là đúng nha!” _Nhắc tới nữ nhi mớisinh ra. A bảo lông mày mở mắt cười.

“Thiếu bảo chủ. Người cũng mau cưới vợ. Sau này cũngcó nữ nhi có thể ôm.”

“Cưới vợ…” _Phong Nhật Lam dừng lại bước chân. Tuấnmâu nhìn về phía Vân Chu Tước.

Vân Chu Tước sửng sốt. Khuôn mặt không hiểu phát hồấubuồn bực trừng lại.”Ngươi nhìn ta làm cái gì?”

Không hiểu ra sao cả! Hắn cưới vợ liênquan gì nàng?

“Thiếu bảo chủ.Cô nương này có phải..” _A bảo tò mònhìn về phía Vân Chu Tước. Kỳ.Đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy Thiếu bảo chủ mang cônương trở vềđy!

“Nàng là…”_ Phong Nhật Lam lên tiếng.Lời còn không nóixong. Đã bị một tiếng kêu mềm mạiphá vỡ.

“Lam ca ca!” _Một vẻ kiềuthân ảnh nhỏ từ cửakhẩu xông ra. Vừa nhìn thấy Phong Nhật Lam lập tức phác hướng tới hắn. Nhiệttình ôm lấy hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.