Lúc chạng vạng, Úc Linh dẫn thiếu niên từ Nam Bắc về nhà. Lần đầu tiên Lâm Cửu đến thành phố B, cái gì cũng tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, rõ ràng là bộ dạng của một thiếu niên nhà quê ra tỉnh lần đầu, nếu không phải có khuôn mặt xinh đẹp kia, không có hơi thở nhà quê, thì bộ dạng này người ta nhìn vào khinh thường ngay.
Vừa vào đến cửa, thấy người đàn ông ngồi đọc sách lặng nghe âm nhạc trên ghế salon, Lâm Cửu lập tức từ một thiếu niên hiếu động hoạt bát biến ngay thành một thiếu niên đáng yêu ngoan ngoãn, cười lấy lòng Hề Từ, gọi tiếng yếu ớt, ‘Hề lão đại”
Hề Từ ngẩng đầu, nhìn về hai người ở cửa, ánh mắt giống như lườm cậu ta một cái, chỉ cái liếc mắt này khiến Lâm Cửu đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu đột nhiên héo rũ – đây là hành vi hoàn toàn theo bản năng. Cậu ta sợ Hề lão đại hơn các anh em cậu ta nhiều.
Vị này mới là kẻ dẫn đường chân chính khiến cậu ta thay đổi, với yêu mà nói, địa vị kẻ dẫn đường này không khác gì cha mẹ tái sinh lần nữa.
Hề từ khép sách lại, hỏi, “Sao cậu ở đây thế hả? Hiện giờ đang là lúc khai giảng rồi đó chứ?’
Giọng nói này nghe vô cùng dịu dàng dễ nghe, nghe mà cứ tưởng tượng như chủ nhân của giọng nói ấy hẳn là một người đàn ông cực kỳ hiền hòa tốt bụng, nhưng là yêu dù có tình tình tốt đến thế nào, cũng chỉ là giả làm người hời hợt cho người ta xem mà thôi. Yêu vốn chẳng phải là một người tốt bụng gì cả.
Lâm Cửu lập tức nói nguyên nhân bản thân mình chạy tới thành phố B ra, hơn nữa còn biểu lộ thái độ của nhóm các anh. Tựa như nói cho Úc Linh vậy, anh cả Lâm Đạt đã đồng ý cho cậu ta rời khỏi trường để tiến vào giới giải trí náo loạn rồi, anh Ba thì còn đợi ý kiến mấy anh nữa cũng không quan trọng lắm, dù gì anh cả họ mới là đại gia trưởng trong nhà họ Lâm, anh Cả đã đồng ý rồi thì họ cũng hết cách.
Lúc Lâm Cửu tự thuật, Hề Từ cũng không lên tiếng nói, mà ngoắc Úc Linh tới ngồi gần, chuẩn bị trà táo đỏ cho cô dùng.
Trên bàn còn có một chiếc bánh kem xanh biếc đầy nghệ thuật nữa, là anh làm ra lúc trước, tỏa ra mùi hương thơm ngọt. Anh tính thời gian rất chuẩn, để ở đó, đợi lúc anh trở về là có thể ăn được.
Lâm Cửu vừa nói, vừa nhìn chiếc bánh kem kia chằm chằm, thèm ăn quá đi.
Tiếc là giờ cậu ta còn chưa qua cửa, nên không dám làm càn.
Nghe cậu ta tự thuật xong, thần sắc Hề Từ vẫn bình thản như cũ, hỏi, “Cậu tới chỗ này, định nghỉ ở đâu đây?’
“Dì An đã bố trí ký túc xá cho em rồi, thường lúc bận thì có thể ở đó, không bận mà nói thì em tìm Tứ ca, chỗ Tứ ca ở vẫn còn có một phòng, mấy ngày trước em đã gọi điện cho anh ấy rồi, anh ấy đã chuẩn bị một phòng cho em, đợi lát nữa em về đó ở cùng Tứ Ca ạ” Lâm Cửu mở miệng cười đáp.
Tới thành phố B, cậu ta phải đi tìm Úc Linh trước đã, rồi phải làm trước nói sau, sau khi nhận được công việc rồi, tiếp đó mới tới đây tìm Hề lão đại, có chuyện gì lớn, Hề lão đại cũng không dám mắng cậu ta trước mặt vợ anh ấy.
Qua được cửa này rồi sau này Hề lão đại muốn mắng cũng không dám xuống tay quá nặng.
Không thể không nói thiếu niên Lâm Cửu đã suy nghĩ đối sách rất tốt.
Hề Từ ừ một câu, lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, cuối cùng nói với cậu ta, “Cậu đã chọn con đường này rồi, sau này làm cho tốt vào, cẩn thận, đừng để bị người ta lừa. Còn nữa, quan trọng nhất là, đừng để cho người ta biết cậu là yêu, nếu không cậu về hồ Nguyệt cốc đi canh rừng đi”
Loại chuyện canh rừng này, với tính cách của mấy tiểu yêu thích nổi loạn mà nói, vốn chẳng phải chuyện lớn gì. Kết quả này rất nặng, Lâm Cửu lập tức giật mình, vội vàng cam đoan bảo, “Em biết rồi, em nhất định sẽ không để cho con người biết em là yêu, em cam đoan đó!”
Hề Từ lại cười, thấy Úc Linh ăn mấy miếng bánh ngọt, khóe miệng còn dính kem, đưa tay lau cho cô, chẳng chút để ý có phải dạy người ta hư hỏng không, nói với thiếu niên muốn khoe mã đứng bên, “Được rồi, đêm nay ở lại đây ăn một bữa cơn đi, ăn xong thì đi chỗ Lâm Tứ”
Lâm Cửu lập tức nói một câu rất to. Hề Từ nhìn thời giờ sắp tới, đứng dậy vào bếp nấu cơm.
Lâm Cửu vui vẻ đi tới, cùng Úc Linh thưởng thức bánh bích quy độc nhất vô nhị do Hề Triển Vương làm ra, sau đó lại chạy tới chơi với Nhị Hắc, cả hai con yêu cùng lăn lộn một chỗ, thoạt nhìn rất hài hòa.
Úc Linh nhìn cậu ta còn bộ dạng trẻ con, lại hoài nghi tuổi của cậu ta.
Có thể chơi cùng Nhị Hắc như thế, thực sự chẳng giống thiếu niên chút nào.
Đêm tối nhanh, Giang Vũ Thành cũng dẫn Úc Mẫn Mẫn trở lại.
Lâm Cửu vô cùng thông minh chào hỏi, háo hức nhìn tổng tài Giang.
Lúc tết, cậu ta đã muốn những con yêu khác đi tham gia trong thế giới loài người ở đó, biết thân phận của ba ba Úc Linh, là vợ của lão đại nhà họ, chúng yêu dĩ nhiên muốn tìm hiểu kỹ hơn về cô. Lâm Cửu cũng biết vị này là bậc giàu có trong thế giới loài người, tương đương với cấp bậc đại yêu, rất lợi hại.
Tại thời đại ngập tràn vật chất và tuổi tác, kẻ có tiền có thể ép chết con yêu.
Lâm Cửu nóng lòng, chỉ muốn kiếm được thật nhiều tiền, vì thế đối với người và yêu có thể kiếm ra tiền, cậu ta đều luôn tôn sùng, đặc biệt là ba ba Giang, tổng tài Giang thị, vẫn là cha vợ của Hề Triển Vương, dĩ nhiên cần phải tôn kính hơn rồi. Vì thế thái độ kia tốt vô cùng.
Giang Vũ Thành nhìn thấy Lâm Cửu, tâm tình ấy không khác gì lúc gặp họ hàng thân thích nhà con rể, đặc biệt là vị thiếu niên xinh đẹp quá mức này vốn cũng là yêu, cảm giác ấy, thực sự một lời khó nói hết.
Được rồi, sau này đoán chừng ông có nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp hơn loài người, đều sẽ hoài nghi đối phương có phải là yêu xen lẫn trong loài người không nữa.
Sau đó ông lại nhớ đến Nhiếp Ung Hòa, cảm thấy tất yếu hoài nghi thân phận chủng tộc của ông ấy chút.
Buổi tối, lúc hai vợ chồng nằm trên giường trò chuyện, Úc Linh lăn vào trong lòng anh, hỏi, “Lâm Cửu như vậy không sao chứ? Thoạt nhìn bộ dạng rất dễ bị lừa đó”
Nói đơn giản là, quả thật là một kẻ ngốc quá, nhìn đã nghĩ là bị lừa.
Người như vậy tiến vào giới giải trí, nếu không có người che chở, sớm hay muộn cũng có ngày bị người ta cắn không nhả.
Hề Từ hôn môi cô, nói dịu dàng, “Hơi ngốc chút, nhưng nó là yêu, muốn bắt nạt nó cũng không dễ đâu”
Anh em họ Lâm thuộc loài yêu thực vật đặc biệt biến thành yêu tinh, bản thể loại này vô cùng trân quý, người thường dùng dược vật với cậu ta thì chẳng có tác dụng gì, hơn nữa tuy cậu ta thoạt nhìn như một thiếu niên, nhưng thực ra yêu khí cực lớn, mấy người lớn cũng không đánh thẳng được cậu ta, vì thế chỉ cần cậu ta không thực sự dại dột để người ta gài bẫy thì đúng là chẳng có người nào có thể bắt nạt được cậu ta. Vì thế đây cũng là nguyên nhân Lâm Đạt vô cùng yên tâm đá cậu ta đi.
Nghĩ chuyện tiến vào giới giải trí làm loạn của cậu ta, nếu là con đường do mình tự chọn, không loạn ra cái gì gì thì trở về canh rừng đi.
Nghe thấy anh giải thích thế, Úc Linh yên tâm luôn.
Hề Từ cúi đầu nhìn cô, ngón tay thon dài mơn trớn hai má bóng nhẵn của cô, hỏi dịu dàng, “Thế nào, có vẻ như quan tâm cậu ta quá nhỉ?”
Úc Linh ừ một câu, không ý thức được lời này có gì đó không đúng cả. Miệng Lâm Cửu quá ngọt, vừa gặp mặt đã gọi chị dâu liên tục, hơn nữa cô cũng không có em trai, em gái Giang Úc Y có quan hệ máu mủ thì lại là xuất thân, cả đời cũng chưa từng có cách nào ở chung bình thường với cô, vì thế Lâm Cửu khiến cô có cảm giác như em trai vậy, để cô không hiểu mà dẫn cậu ta vào trong phạm vi người một nhà.
Đang nghĩ ngợi, đã bị một tay nâng cằm lên, nụ hôn ấm áp áp vào.
Úc Linh bị anh đặt lên giường, từ dịu dàng trở nên nóng hực, hơi thở giao thoa lẫn nhau, trong nụ hôn càng ngày càng cuồng nhiệt đó, cuối cùng mới ý thức được con yêu này có chút không đúng.
Khó khăn lắm anh mới dừng lại, trong mơ màng, chợt nghe thấy anh dùng giọng khàn khàn bảo, “Đừng quan tâm đến nam tính khác, anh mất hứng đó”
Úc Linh, “….Còn ba thì sao?”
“Trừ cha ra, còn những nam tính râu tia khác thì thôi đi” Anh lại hôn lên chóp mũi cô, nói dịu dàng.
Giọng nói thì rõ dịu dàng vậy, mà động tác thì lại chẳng dịu dàng tý nào.
Úc Linh thở hổn hển, không kìm được theo dõi khuôn mặt tuấn tú của anh mấy tháng trước bị yêu hóa tính cách tùy hứng biến thành mà thấy bất đắc dĩ, khó khăn lắm hiện giờ anh mới biến về hình dáng con người, dịu dàng săn sóc, trong cuộc sống, che chở cẩn thận khiến cho mọi phụ nữ đều say mê, giống như công chúa được anh nâng niu trong lòng bàn tay vậy, chẳng phụ nữ nào cự tuyệt nổi anh. Giờ nhìn anh đột nhiên ghen tị, không kìm được phì cười.
Úc Linh đưa tay ôm cổ anh, cười bảo, “Lâm Cửu không phải là nam tính râu ria gì cả, chẳng phải là yêu một nhà của anh đó sao?”
Nghe hiểu được ý anh, anh không kìm được lại hôn cô dịu dàng hơn, như thưởng cho sự ngoan ngoãn của cô vậy.
Úc Linh ôm anh, đưa mặt dán sát mặt anh vẫn không kìm được mà cười, cảm thấy vị yêu này bất kể lúc là con người hay là thời điểm yêu hóa, thực ra trong xương cái loại tình cảm tùy hứng và cực nóng ấy vẫn chẳng khác nhau là mấy.
**
Sáng hôm sau, An Như dường như mới phản ứng lại được. Đợi Úc Linh dẫn Lâm Cửu đến công ty, An Như mới kéo cô ra một chỗ hỏi không chắc chắn lắm, “Hôm qua cháu có bảo cậu ta là họ hàng của Hề Từ, vậy họ hàng này….”
Úc Linh gật đầu với bà, khẳng định suy đoán của bà, hơn nữa còn đưa tay vỗ vỗ vai bà xem như an ủi. An Như tuyệt đối không cảm thấy như được an ủi.
Bà không kìm được quay đầu nhìn về người thiếu niên đẹp trai đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon uống trà nói chuyện với Trần Minh Minh, hơi chút không tin nổi, rõ ràng là một thiếu niên xinh đẹp, sao có thể là yêu được chứ?
Thiếu niên đẹp là gì, chẳng phải giống như chồng của bà đó sao?
Năm đó lúc bà học đại học, chồng bà cũng là một thiếu niên bệnh ngây ngô xinh đẹp, khả ái mỏng manh.
Càng khiến tâm tình An Như thêm phức tạp là, tuy Lâm Cửu thoạt nhìn như học sinh trung học, nhưng cậu ta đa tài đa nghệ, so với một số người lâu năm thì quả thật chính là hạng nhất rất khó phân hạng, nếu yêu đều thế vậy có còn để cho con người sống nữa không đây?
Bà lập tức thương lượng với công ty chút, quyết định nhận cậu ta vào cùng tiết mục show thực tế với Úc Linh, trước một tiết mục giải trí, cậu ta càng tăng thêm độ nổi tiếng, nhìn đi nhìn lại người đoàn làm phim nào cũng cần vai diễn của một thiếu niên đẹp, nên đều đưa cậu ta tới.
Dù sao thì hiện giờ Lâm Cửu đang tích điểm để nổi tiếng, trước cứ lấy tác phẩm ra trước đã.
Vì thế Lâm Cửu vô cùng hưng phấn đi theo sát Úc Linh vào tiết mục show thực tế. An Như lo lắng nên đi theo cùng.
Trên đường đi, bà dặn dò cậu thiếu niên dẻo miệng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thành thật, “Sau này trước mặt người khác, cậu không được gọi con bé là chị dâu đó, cứ gọi cô ấy là chị Úc hoặc sư tỷ, biết chưa?’ Miễn bị hiểu lầm gì đó, đến lúc đó giới giải trí sẽ nói linh tinh trên báo chí như thế nào cũng không biết nữa. Lâm Cửu ngoan ngoãn đồng ý.
“Cậu cố gắng biểu hiện bản thân và tài nghệ của cậu ra, nhưng chú ý lời ăn tiếng nói, đừng để cho người ta được dịp len vào” Chủ yếu là, cho dù có ngốc ngọt cũng phải biểu hiện ra người thích ngốc ngọt nhưng cũng không thể ngốc hẳn, không sạch cũng không ngọt.
Lâm Cửu, “…”
Người thiếu niên Lâm Cửu ôm giấc mộng tốt đẹp mơ màng bị An Như dạy dỗ một đường, chuyện này đặt trên người nghệ sỹ khác thì như người đại diện có kinh nghiệm phong phú dặn dò mọi hạng mục công việc, là chuyện vô cùng hiếm có, nhưng đặt trên người cậu ta thì lại hơi chút dọa người.
Đợi tới lúc cậu ta thu tiết mục, hơi hoài nghi khởi đầu của bản thân là yêu từ nhỏ.
Hóa ra cậu ta trải qua trong trường không đáng kể, chỉ là học sinh đơn thuần trong trường mà thôi.
Úc Linh vẫn không nói chuyện, mặc dì An giáo dục thiếu niên ngây ngốc, đến lúc thu tiết mục, mới nói với cậu ta, “Thực ra dì An nói cũng chẳng có gì phải sợ, để ý chút là được, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi chị”
Sau khi đe dọa thì cho táo ngọt, miễn cho cậu ta bị dọa sợ.
Lâm Cửu thở phào, tuy được an ủi, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng như cũ.
Đoàn làm phim Tiết mục show thực tế rất hoan nghênh Lâm Cửu gia nhập, dù sao thì bộ dạng thiếu niên này xinh đẹp, chỉ nhìn thôi mà như bức họa, thực sự quá đẹp mắt. Con người với người có diện mạo xinh đẹp lúc nào cũng có cảm tình đối đãi tử tế, vì thế Lâm Cửu dễ dàng dung nhập trong đoàn làm phim.
Sau khi thu tiết mục hai ngày, Lâm Cửu đã hiểu rõ quy tắc, cuối cùng lại khôi phục tính hoạt bát, đặc biệt là lúc biểu diễn tài nghệ một lần, cậu ta biểu diễn sáo và đàn cổ gì đó, nổi bật gần như trên cả vị đại tiểu thư bí mật Úc Linh, mãi cho đến lúc cuối Úc Linh cùng cậu ta hòa tấu một ca khúc đàn dương cầm, một người một yêu đã trở thành điểm sáng chói nhất.
Đợi lúc cuối tuần, tiết mục này hoàn thành, Lâm Cửu nổi tiếng không ngoài dự liệu.
Tất cả mọi người xem đều nhớ rõ trong rừng trúc có người thiếu niên mặc áo trắng thổi sáo, dựa vào khuôn mặt và tiếng sáo đó, đã chinh phục rất nhiều fan hâm mộ.
Có một ngày, họ đang thu tiết mục ở trong một công viên ít người. Úc Linh và Lâm Cửu vừa chạy lòng vòng nửa công viên sắp kiệt sức, khó khăn lắm mới có nửa tiếng nghỉ, đang ngồi uống nước ở trên ghế, Úc Linh lơ đãng nhìn chung quanh, đột nhiên thấy cách đó không xa có người, giật nẩy mình.
Người đó cứ im lặng đứng đó, từ xa nhìn qua, Úc Linh biết anh ta đang nhìn cô.
“Minh Minh, giúp chị xin phép, chị có việc đi trước”
Úc Linh nói xong thì đứng dậy chạy. Lâm Cửu thấy thế không nói câu nào, giống như con thỏ vậy nhảy lên đuổi theo Úc Linh đi ra ngoài.
Hai tay Trần Minh Minh cầm bình nước, ngơ ngác nhìn hai người đột nhiên cứ thế chạy, định đuổi theo, thì họ đã chạy rất xa, tốc độ đó quả thực chẳng giống người, cô nàng là một người bình thường vốn không đuổi kịp.
Công viên này được xây dựng lên, chung quanh đều là cầu thang lòng vòng quanh núi, có hàng rào lan can màu trắng bao quanh, nhìn từ xa rất đẹp. Nhưng con người cố sức chạy lên trên thì không phải tuyệt vời như thế, đặc biệt là vừa rồi còn chạy lâu như thế.
Lâm Cửu vừa lau mồ hôi trên trán, theo sát đại tiểu thư, tuy không rõ cô đi đâu, nhưng là một em nhỏ trung thành của Hề lão đại, cậu ta tất yếu có nhiệm vụ giúp Hề lão đại bảo vệ tốt vợ của anh ấy.
Xã hội loài người rất nguy hiểm, là một nam tử hán, phải có tính bảo vệ phụ nữ.
Úc Linh nhanh chóng đi đến giữa sườn núi, nhìn chung quanh, phát hiện ra bóng dáng sắp biến mất, gọi một câu, “Anh Tiếu Đát!”
Người sắp biến mất ở chỗ rẽ núi giả chợt dừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn Úc Linh chạy tới, mồ hôi tuôn như mưa, cả người chật vật nói không nên lới.
Úc Linh lấy hai tay chống đầu gối, đôi mắt nhìn anh ta không chớp.
Thoạt nhìn anh ta chừng hai bảy hai tám tuổi, mặt mày hơi giống Nhiếp Ung Hòa, nhưng còn trong sáng hơn Nhiếp Ung Hòa, ngũ quan tuấn lãng xinh đẹp vô cùng, có được nam tính đặc biệt, trên người mặc chiếc áo gió bạc màu, áo gió phiêu lãng bay theo gió, đôi chân dài thẳng tắp được mặc trong chiếc quần thẳng.
Anh ta đứng trong gió, lọn tóc rơi trên trán, che gần hết nửa mặt của anh ta, đôi mắt tối nghĩa nhìn cô không rõ, tựa như không có gì, thản nhiên đứng đó, như dung nhập trong gió xuân, có thể lướt qua bất cứ lúc nào.
“Anh Tiếu Đát, thật là anh ư?” Úc Linh hỏi khó tin.
Anh ta ừ một câu, ngước mắt nhìn về phía Lâm Cửu cũng tới sau.
Lâm Cửu tò mò nhìn anh ta, phát hiện ra nam nhân này được coi là tuấn tú trong nhân loại, khí chất cũng tốt, là loại khí chất thần bí khó miêu tả nổi, rất thu hút phụ nữ muốn tìm tòi nghiên cứu, nói tóm lại, chính là có nội hàm rất khá. Chỉ là cặp mắt kia nhìn qua sâu kín, không hiểu vì sao, khiến người ta có chút khó chịu.
Sau đó, cậu ta chợt nghe thấy nam nhân này a một tiếng, nói, “Sao em lại ở một chỗ với một con yêu chứ?”
Lâm Cửu suýt nữa thì tức nổ lông. Giọng nam nhân này rất đáng khinh, cũng rất lơ đãng, như khinh thường yêu vậy, rất là chán ghét.
Úc Linh không đáp mà hỏi lại, “Anh Tiếu Đát, chừng nào thì anh về? Người tối hôm đó có phải là anh không?”
Nam nhân không nói gì, nhưng thái độ trầm mặc của anh ta khiến Úc Linh đã chắc chắn. Tuy sớm đã biết thân phận của anh ta, còn có chuyện có thể do anh ta làm, nhưng lúc chân chính đối mặt với anh ta, trong lòng Úc Linh vẫn thấy hơi khổ sở.
Trong bất chợt, cô hơi hối hận đã đuổi theo tới đây. Nhưng biết rõ anh ta ở riêng chỗ này đợi cô, lại chẳng có cách nào mà không đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]