Chương trước
Chương sau
Nỗi uất hận của liên minh Thanh Huyền cuối cùng cũng được giải toả. Mặc dù đã nguôi giận nhưng trong mắt họ lại đầy vẻ lo lắng.

Đặc biệt là đám người Nam Ly thành chủ, ai nấy đều căng thẳng thần kinh, nét mặt vô cùng đăm chiêu.

“Hiện tại lòng người đã bình tĩnh lại, nhưng chúng ta nên ứng phó với Đại hội thế nào?”

Nam Ly thành chủ thở dài, bước tới và hỏi nhỏ Lâm Chính.

“Kiểu gì cũng sẽ có cách thôi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nếu ngay cả năng lực đứng ra đòi công bằng cho họ tôi cũng không có, vậy thì làm sao mọi người có thể hết lòng đi theo tôi?"

"Đại nhân, Đại hội thâm sâu khó lường, cao thủ nhiều như mây. Nếu lần sau trở lại chắc chắn sẽ là những cao thủ mạnh hơn đội duy trì trật tự này rất nhiều. Hôm nay chúng ta ứng phó được là nhờ có châm pháp và đan dược của đại nhân. Nhưng nếu lần sau dùng lại biện pháp này, rõ ràng là không đủ

để ứng phó. Vậy chúng ta phải làm sao?”

Lâm Chính suy nghĩ một lát, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Tình trạng của Từ Chính thế nào?"

“Đang trong quá trình điều trị”.

“Tôi cho các ông nửa ngày, cho anh ấy dùng loại thuốc tốt nhất để bình phục, sau đó đưa anh ấy đến gặp tôi!"

“Vâng!" Lâm Chính quay vào trụ sở của liên minh.

Nam Ly thành chủ đích thân dẫn những người có y thuật giỏi nhất đến chữa trị cho Từ Chính.

Từ Chính chỉ là một người bình thường không biết võ thuật, mặc dù vết thương của anh ta nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng vẫn có thể được những

cao thủ của vực Diệt Vong dễ dàng chữa trị.

Chưa đầy nửa ngày, Từ Chính tỉnh lại, cả người băng bó như xác ướp, được đặt lên xe lăn đẩy đến phòng họp.

Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền cũng tập trung lại. “Lâm tiên sinh..." Nhìn thấy Lâm Chính, Từ Chính yếu ớt gọi.

"Tôi biết anh bị thương và cần nghỉ ngơi, nhưng tình thế rất cấp bách, tôi cần phải hỏi ý kiến anh nhiều chuyện”.

Lâm Chính trịnh trọng nói. “Lâm tiên sinh cứ nói”.

“Tôi muốn hỏi anh nghiên cứu bột Tử Thiên đến đâu rồi? Liệu đã có thể ứng dụng nó vào thực tế chiến đấu của chúng ta chưa?"

"Đã có bước đột phá trong việc phát triển trang bị từ bột Tử Thiên, nhưng trước mắt chúng ta chưa thể vận dụng được nó triệt để như người của Đại hội. Bởi vì Đại hội đã tạo ra trang bị sử dụng bột Tử Thiên. Còn tôi hiện tại đang nghiên cứu một loại dung dịch có thể khiến năng lượng của bột Tử Thiên tích hợp vào vũ khí, khí tức của người sử dụng. Nhưng sức mạnh có thể phát huy ra còn thua xa trang bị của Đại hội”.

"Như vậy cũng rất tốt. Vậy nếu tôi có đủ quặng Tử Thiên, anh có thể giúp tôi tạo ra những loại vũ khí sử dụng bột Tử Thiên được không?”

Lâm Chính lại hỏi.

"Trên lý thuyết thì không có vấn đề gì, nhưng vẫn cần có thời gian”. “Ý anh là gì?"

“Lâm tiên sinh, những người đi cùng tôi đâu rồi?"

“Họ vẫn đang được điều trị và sẽ sớm bình phục”.

"Vương Hổ có lẽ đã đi rồi phải không?”

"Vương Hổ?"

"Một nhà nghiên cứu khoa học đi cùng tôi, tôi đã chứng kiến anh ấy bị bọn chúng giết”.

Đôi mắt của Từ Chính vô cùng buồn bã.

Lâm Chính nghe vậy thì trong lòng vô cùng đau xót.

Tất cả những nhà nghiên cứu khoa học này đều là báu vật, và việc mất đi bất kỳ ai trong số họ sẽ là trở ngại lớn cho tiến trình nghiên cứu khoa học của

Từ Chính.

"Nửa tháng? Thời gian có chút gấp rút... Nhưng nếu tranh thủ từng phút

từng giây thì chúng ta vẫn còn có cơ hội. Hiện tại anh có bao nhiêu quặng Tử Thiên?"

Từ Chính suy nghĩ một chút rồi nói. Lâm Chính buột miệng nói.

"Anh cần bao nhiêu, tôi có thể cho anh từng đó!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.