Chương trước
Chương sau
Nhìn những thành viên trong đội duy trì trật tự bị kim bạc đâm vào huyệt đạo khiến không thể cử động được, Thu Tẩm Nhiễm ở bên cạnh vừa tức giận vừa lo lắng.

Thế nhưng Kiều Bất Dịch vẫn nhất quyết không chịu ra tay, Thu Tâm Nhiễm cũng hết cách.

“Kiều phó tướng, ông thực sự định tiếp tục khoanh tay đứng nhìn sao? Sau khi chuyện này kết thúc, ông định ăn nói với Mạc Trần đại nhân như thế nào? Báo cáo với Đại hội ra sao?”

Thu Tẩm Nhiễm nghiến răng nói

“Tôi tỉn tưởng vào phán đoán của mình, Lâm thần y chắc chắn đã chuẩn bị đâu vào đấy. Một khi chúng ta ra tay thì hắn càng có cớ giết chúng ta.

Hiện giờ chúng ta nhịn nhục, chẳng qua là để bảo toàn tính mạng cho mọi người trong đội duy trì trật tự. Việc này tôi sẽ đích thân giải thích với Đại hội, tôi cũng tin Mạc Trần đại nhân sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi!"

Kiều Bất Dịch trầm giọng nói.

“Ông... được lắm, nếu đã như vậy tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Tất cả hậu quả ông tự đi mà gánh!”

Thu Tẩm Nhiễm giận dữ quát lên. Kiều Bất Dịch không nói gì.” 

“Treo lên"

Đúng lúc này, Lâm Chính ra lệnh.

Đám người lập tức vây lại xung quanh, khoá chặt mấy người của đội duy

trì trật tự rồi treo bọn họ lên cái cây bên cạnh.

“Kiều Bất Dịch! Tên khốn kiếp! Hãy đợi đấy! Ông hãy đợi đấy!

“Liên minh Thanh Huyền, các người dám sỉ nhục chúng tôi như vậy, sau này chắc chắn bọn tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!i!

“Tao sẽ giết sạch chúng mày! Một thành viên khác của đội duy trì trật tự rít lên. Lâm Chính nghe vậy thì gương mặt lộ ra sát ý.

Mặc dù hiện tại đã áp chế được người của đội duy trì trật tự nhưng cái giá liên minh Thanh Huyền phải trả cũng không hề nhỏ.

Bọn họ là quân tinh nhuệ của Đại hội, thực lực mạnh đến mức nào? Cho dù Lâm Chính chuẩn bị kỹ càng đến đâu, cho dù người của anh đã uống đan dược và châm cứu tăng cường sức mạnh nhưng sau khi hai bên giao tranh, liên minh Thanh Huyền cũng thương vong không ít.

Trên mặt đất đây những cao thủ bị chặt đứt tay hoặc chân, còn không ít người đã tắt thở.

Lâm Chính càng nhìn càng thương xót, càng nhìn càng phẫn nộ.

“Giết sạch bọn tôi? Không, các người không còn cơ hội. Các người không bao giờ có cơ hội đó nữa!"

 

Lâm Chính cũng gầm lên.

Kiều Bất Dịch nghe vậy thì mặt biến sắc: “Lâm thần y, cậu định làm gì? Cậu đã nói sẽ không giết họ mà?

“Thì tôi cũng đâu có định giết họ, nhưng tu vi của bọn họ thì không thể giữ lại! 

Lâm Chính lạnh lùng quát: “Mang kim bạc tới đây, tôi sẽ đích thân phế tu vi của bọn họ!

“Cái gì?”

 Kiều Bất Dịch ngây người như kẻ ngốc.

Những người của đội duy trì trật tự cũng chết đứng.

Chỉ thấy Nam Ly thành chủ đích thân chạy đi, một lát sau thì mang theo túi kim châm quay trở lại.

Lâm Chính lấy ra một cây kim, đi tới trước mặt tên đội trưởng.

“Anh dám phế tu vi của tôi! Đại hội chắc chắn sẽ không tha cho anh, tôi thề có trời 

Tên đội trưởng gầm rít lên dữ dội, đôi mắt đỏ hản tia máu.

“Đại hội? Thứ đó chưa bao giờ doạ được tôi!”

Lâm Chính lạnh lùng nói, rút cây kim ra đâm thẳng vào người tên đội trưởng.

Trong nháy mắt, tên đội trưởng cứng đờ người, cảm thấy khí mạch của mình dường như bị thứ gì đó chặn lại. Toàn bộ khí tức trong cơ thể không thể lưu thông.

Nhưng vẫn chưa hết

Lâm Chính lại cầm kim lên, một kim nữa lại đâm vào người tên đội trưởng.

Lúc này.

Phich!


Tên đội trưởng gào thét bằng tất cả sức bình sinh.

Nhưng.

Lâm Chính không quan tâm, tiếp tục lấy ra một cây kim, đâm vào người hắn ta.

Những người khác trợn mắt há miệng, ngây ngốc đứng nhìn...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.