Chương trước
Chương sau
Quay về cung điện bên dưới núi Thiên Thần, Lâm Chính ngồi xếp bằng trên bãi đất trống ở chính giữa, nhắm mắt điều tức.

Lúc này, trong đầu anh có vô số kiến thức, anh cần phải tiêu hóa nó.

Lần bế quan này kéo dài tròn bảy ngày.

Mọi người không dám quấy rầy anh, cao thủ của liên minh Thanh Huyền đều đến đây hộ pháp cho anh.

Đợi bảy ngày kết thúc, Lâm Chính lại mở mắt ra. Lúc này anh không có gì khác với người bình thường.

Khí tức huyền diệu trên người đã biến mất, dường như anh đã bước vào cảnh giới phản phác quy chân.

“Minh chủ xuất quan rồi!". “Tốt quá rồi". “Bái kiến minh chủ!”.

Lâm Chính mở mắt ra, người bảo vệ ở xung quanh đều cực kỳ vui mừng, hành lễ với Lâm Chính.

Lâm Chính sửng sốt nhìn mọi người xung quanh. Anh vẫn chưa thích ứng được.

Dù sao ở long mạch dưới lòng đất quá lâu, cũng hiếm khi liên lạc với mọi người.

“Anh Lâm!". Lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên. Lâm Chính quay lại nhìn.

Ái Nhiễm rưng rưng nước mắt đứng trong đám đông.

Mái tóc của cô đã dài đến eo, mặc một chiếc váy đai đeo, môi mím chặt nhìn chằm chăm Lâm Chính.

Muôn vàn lời muốn nói và nỗi nhớ nhung hóa thành nước mắt, chảy dọc theo gò má cô.

“Ái Nhiễm”.

Lâm Chính ngập ngừng, sau đó cười khổ:

“Để cô phải lo lắng rồi, không sao, tất cả vấn đề đã được tôi giải quyết...

Ái Nhiễm không nói gì, chỉ vừa khóc vừa cười, gật đầu đáp lại.

Lâm Chính biết chuyến đi đến long mạch dưới lòng đất làm biết bao nhiêu người lo lắng, biết bao nhiêu người vì anh mà ngủ không ngon.

Nhưng may là mọi thứ đã kết thúc.

Mối đe dọa từ Long tộc đã được xóa bỏ.  

Diệp Viêm cũng đã chết.

Kết quả cuối cùng vẫn rất tốt.

Sự nỗ lực của Lâm Chính cũng không uổng phí.

Nhưng Lâm Chính vẫn chưa thể yên lòng, những ghi chép liên quan đến đại hội trong cuốn sách cổ khiến anh thoáng cảm thấy bất an.

“Xem ra phải về Long Quốc tìm Bạch Họa Thủy nói chuyện, xem xem có thể khai thác được gì từ bà ta không”.

Lâm Chính âm thầm suy nghĩ.

“Thương Lan Phúc”.

Lâm Chính gọi.

“Sư phụ có gì dặn dò?”.

Thương Lan Phúc bước nhanh tới, chắp tay hành lễ với Lâm Chính.

“Bây giờ Long tộc đã quy thuận tôi, tôi định điều chỉnh lại thế lực ở long mạch dưới lòng đất, anh sẽ đại diện cho tôi, thống nhất toàn bộ long mạch dưới lòng đất".

Lâm Chính lên tiếng.

“Vâng sư phụ!". 

Thương Lan Phúc cung kính đáp.

Bọn họ được Lâm Chính ban cho long lực, mặc dù không tinh thuần bằng người của Long tộc nhưng sau khi các Võ Thần qua đời, nhóm Thương Lan Phúc, Mị Mộng năm giữ long lực đã là cao thủ hàng đầu ở long mạch dưới lòng đất.

Hơn nữa còn có nhân vật chí cao vô thượng như Lâm Chính chống lưng, long mạch dưới lòng đất hầu như không còn ai dám phản kháng bọn họ.

“Đúng rồi, tôi cần các anh làm một chuyện nữa”.

Lúc này, Lâm Chính nhớ ra gì đó, lại lên tiếng.


“Sư phụ, không phải Diệp Viêm đã bị anh giết rồi à. Hơn nữa cũng không thể hồi sinh, còn tìm thi thể của hắn làm gì?”.

Thương Lan Phúc ngạc nhiên hỏi. 

“Tuy tôi đã chém đứt hoàn toàn mệnh mạch của Diệp Viêm, nhưng như vậy không có nghĩa thi thể của Diệp Viêm không còn giá trị. Nếu anh tìm được thì hãy đưa thi thể hắn về, tôi sẽ tự tay hủy nó. Nếu có kẻ xấu lợi dụng thi thể của hắn làm chuyện gì đó, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi”.

Lâm Chính nói. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.