Chương trước
Chương sau
Đó là một lối ra vào vô cùng kỳ quái

Giống như một cái giếng đen kịt, sâu không thấy đáy.

Những quầng sáng bao phủ trên cái giếng đó.

Dưới tác dụng của sức mạnh Lâm Chính, sương máu quay về giếng từng chút một.

Lâm Chính sử dụng sức mạnh Tổ Long ngưng tụ thành kết giới, chặn kín miệng giếng.

Đợi làm xong tất cả, Lâm Chính thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.

“Phong ấn thành công rồi!”.

Ông Hà vội vàng chạy tới, chắp tay hành lễ với Lâm Chính: “Chân long đại nhân vất vả rồi!”.

“Không sao”.

Lâm Chính tùy ý phất tay, sau đó nhìn chằm chằm cái giếng.

Sương máu tràn ngập bên trong giếng.

Với cường độ đó, bất cứ ai xuống giếng cũng sẽ tan xương nát thịt.

Vì vậy, phong ấn này chỉ đơn thuần dùng để phong ấn sức mạnh phức tạp bên trong giếng, không phải để ngăn chặn kẻ địch.

Cũng không thể có kẻ địch nào xuất hiện từ lối ra vào này.

Sau khi đọc cuốn sách cổ, Lâm Chính không còn mấy hứng thú với lối ra vào này nữa.

Điều anh quan tâm là lý do nơi bị bỏ hoang sinh ra ở đầu bên kia lối đi.

“Phong ấn này có thể kéo dài ít nhất trăm năm hoặc. lâu hơn, các người cứ sinh sống ở đây, sau này khi nào. phong ấn lỏng ra hãy báo cho tôi”.

Lâm Chính nói.

“Vâng, cảm ơn đại nhân!”.

Ông Hà vội vàng hành lễ.

Đám người Long Tiếu cũng chắp tay.

Mặc dù bọn họ chống đối Lâm Chính, cảm thấy Lâm Chính không phải người của Long tộc, nhưng thực lực mà Lâm Chính thể hiện ra khiến họ không dám làm trái ý anh.

Lần này Long Tiếu không lên tiếng nữa.

“Được rồi, chúng ta nên về rồi”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nói với đám người Cầm Kiếm Nữ.

“Vâng anh Lâm”.

Cầm Kiếm Nữ gật đầu, mỉm cười đáp.

Tuy chuyến đi này có nhiều trắc trở nhưng chung quy cũng không có nguy hiểm.

“Đại nhân, cứ về vậy sao? Cậu không dạy cho đám người không biết lễ nghĩa này một trận sao?”.

Tửu Ngọc trừng mắt nhìn đám người Long Tiếu, cẩn thận hỏi.

“Không có gì để dạy dỗ cả. Tôi đã có được truyền thừa của Tổ Long, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt Long tộc? Đi thôi”.

Lâm Chính lên tiếng, sau đó quay người rời đi.

Bây giờ trong đầu anh toàn là chuyện về đại hội, đương nhiên không có hứng thú với đám người Long Tiếu.

Đám người Tửu Ngọc chỉ đành rời đi.

Bọn họ ra khỏi phạm vi lãnh thổ cả Long tộc theo. Lâm Chính.

Ông Hà dẫn nhóm Long Tiếu tiễn bọn họ đi.

“Chân long đại nhân, cậu là chân thần của Long tộc chúng tôi, nếu cậu có gì cần chúng tôi cống hiến thì có thể phái người đến đây liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giải quyết vấn đề cho cậu”.

Ông Hà cung kính nói.

“Được, tôi biết rồi.

Lâm Chính đáp: “Từ hôm nay trở đi, Long tộc sẽ gia nhập liên minh Thanh Huyền, mọi hành động của người trong Long tộc phải tuân thủ quy tắc của liên minh Thanh Huyền. Không được lạm sát người vô tội, không được ỷ mạnh hiếp yếu, biết chưa?”.

“Rõ.

Ông Hà gật đầu.


“Hình như cậu đã quên lời nhắn nhủ của tổ tiên rồi à?”.

Ông Hà quay đầu lại, nhìn Long Tiếu nói. “Lời nhắn nhủ?”. Long Tiếu căng thẳng.

“Kiếp nạn lần này cần cậu ta hóa giải, nếu không... Long tộc sẽ không qua được kiếp nạn..

Ông Hà nói. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.