Chương trước
Chương sau
 Mọi người nghe thế chợt biến sắc.

Bọn họ trố mắt nhìn nhau, sắc mặt ai cũng hơi mất tự nhiên. \ “Chủ tịch Tô, đột nhiên lại mở họp gì thế? Có tiện nói

chuyện không?” Giám đốc Vương xoa tay, mỉm cười nói. “Đợi mọi người vào phòng họp rồi sẽ biết, vào đi”.

Tô Nhu nghiêm túc nói.

 Sắc mặt mọi người rất khó coi, hết cách rồi chỉ đành đi vào phòng họp.

Tô Nhu thở phào nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: “Em sớm đã phong cho anh chức Phó chủ tịch, anh nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào mới ổn?”

“Em muốn giao cho anh xử lý à?”

“Nếu lúc nấy anh đã nói như thế rồi thì giao cho anh xử lý có gì không được? Cũng đã đến lúc để anh tham gia vào chuyện công ty rồi”.

'Tô Nhu mỉm cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng.

Lâm Chính để ý thấy sự thay đổi trong mắt Tô Nhu, trầm tư một lúc rồi cười nói: “Được, vậy anh không khách sáo”.

“Chúng ta vào thôi”.

“Không vội! Trước tiên cứ xử lý mấy bông hoa này đã”.

Lâm Chính bước ra khỏi cổng công ty, vẫy tay với mấy chiếc trực thăng, trực thăng bắt đầu dỡ hoa.

“Anh định để số hoa này ở đâu?” Tô Nhu hỏi. “Trước cổng công ty”.

“Gì cơ? Đặt ở đây à? Thế chẳng phải lãng phí lắm sao? Phung phí của trời”.

'Tô Nhu đau lòng nói.

“Cái này sao có thể gọi là phung phí của trời được? Bây giờ người trong thành phố đều biết số hoa này là anh tặng, cũng biết bông hoa nổi tiếng là em đã có chủ, anh đặt mấy bông hồng này ở đây để nhắc nhở đám người đó, để họ biết em chính là vợ anh”.

Lâm Chính nghiêm túc nói.

Tô Nhu sửng sốt, che miệng cười: “Anh đang tuyên bố chủ quyền của mình với người khác đấy à?” 

“Không được sao?”

“Anh thật là!”

Tô Nhu yêu chiều liếc nhìn anh khiến Lâm Chính sửng sốt.

Người đi đường liên tục đứng lại chụp hình, thậm chí có người chạy đến bên cạnh chụp chung với giỏ hoa.

“Không cho phép mọi người chụp”.

Lúc này Lâm Chính bỗng lên tiếng nói với những người đi đường đã chế giễu anh trước đó.

“Tại sao?”

Mấy người qua đường đó sửng sốt, hỏi.

“Chẳng phải các người nói tôi ghen tị với tên nước ngoài đó sao? Chẳng phải nói tôi chắc chắn sẽ không mua được hoa đẹp hơn hắn sao? Nếu đã thế, các người còn chụp gì chứ? Cút được bao xa thì cút cho tôi”.

Lâm Chính không khách sáo nói.

“Anh!”

“Có gì giỏi giang đâu chứ? Ông đây không chụp là được chứ gì”.

“Xem bộ dạng đắc ý của anh kìa”. 

Người qua đường nói kháy. Nhưng Lâm Chính cũng chẳng phải là người tốt tính.

Lâm Chính nhún vai cười nói.

“Trần Tường Quang?”

Tô Nhu bỗng nghĩ đến điều gì, vội nói: “Là chủ tịch công ty hàng không Tường Quang đó à?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.