Chương trước
Chương sau
Lâm Chính không trả lời, ậ cùng cũng sẽ báo. Mãn Chước Hổ, ông bóc lột dân chúng, coi mạng người như cỏ rác, ông không nghĩ tới có một ngày, người dân của ông sẽ ăn thịt ông, lật đổ mọi thứ của ông hay sao?”. 

“Khốn nạn, cậu đang dạy đời tôi sao?”.

Quốc vương nổi giận, tích lũy sức mạnh phi thăng đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không tránh né, để mặc cho quyền đó đánh tới.

Äm!

Nắm đấm đánh vào tim Lâm Chính, sức lực trên nắm đấm giống như nước lũ nổ tung, lan ra tứ phía.

Đám Thái giám già ở bên cạnh bị đánh bay. Nhưng Lâm Chính lại không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi gì, hoàn toàn bỏ qua đòn tấn công.

Quốc vương hít sâu một hơi, lập tức nhận ra thực lực của anh.

“Lục Địa... Thần Tiên?”. Quốc vương há to miệng, ngạc nhiên hỏi. “Đúng”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó vung tay đánh về phía cơ thể mập mạp của Quốc vương.

Phụt! 

'Tay Lâm Chính đâm xuyên qua xác thịt ông ta, sau đó đột nhiên lôi ra một chiếc ống trong suốt.

Đó là khí mạch của Quốc vương. “AI, Tiếng la thảm thiết vang vọng tứ phía.

Cơ thể của Quốc vương liên tục lùi về sau, sau đó ngã xuống đất, ôm vết thương, đau đớn không thôi.

Nơi vết thương không những chảy máu mà còn có lượng lớn sức mạnh phi thăng tràn ra.

Bọn họ sợ hãi, khó tin nhìn Quốc vương, nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều hiểu ra.

Tu vi của Quốc vương đã bị Lâm Chính phế bỏ...

Lâm Chính đi tới, xách cơ thể Quốc vương lên, ném về phía đám đông ở bên dưới.

Dân chúng sợ đến mức lùi ra xung quanh. Rầm!

Cơ thể của Quốc vương đập mạnh xuống đất, làm cát bụi bắn tung tóe.

Ông ta đã không thể đứng dậy, miệng không ngừng nôn ra máu. 

 Vô số ánh mắt tập trung lên người Quốc vương.

Bọn họ thở hổn hển, hơi thở gấp gáp, không khỏi run rẩy.

“Tùy mọi người xử lý ông ta!”. Lâm Chính nói.

Câu nói này giống như mở ra chiếc hộp Pandora, tất cả mọi người xông về phía Quốc vương như phát điên.

“Các người muốn làm gì? Cút ra cho tôi, tất cả cút ra".

Quốc vương vội vàng bò dậy, nhưng động tác của ông ta quá chậm. Không có khí kình, ông ta thậm chí còn không thể đứng dậy.

“Tôi sẽ giết ông!”.

“Trả lại mạng cho con gái tôi!”.

“Một con ma quỷ như ông, tôi phải ăn tươi nuốt sống ông!”.

Bọn họ gào thét, bất chấp tất cả nhào về phía Quốc vương.

Quốc vương điên cuồng chống đỡ nhưng không có ích gì.

Chẳng mấy chốc, những tiếng la hét thê thảm vang lên.

Quốc vương bị đám đông che khuất.

Cẩm Huyền Nữ vốn muốn giết chết ông ta, nhưng nhìn cảnh tượng đó cũng không khỏi sửng sốt.

Cô ta lặng lẽ nhìn, trên mặt không có vẻ đau buồn.

Cho đến khi Quốc vương không còn kêu la thảm thiết, cô ta mới thở phào một hơi.

Mọi người dần dần khôi phục lý trí.


Lâm Chính đang định tiến lên, đột nhiên cảm giác được gì đó, nhìn về phía bóng tối ở bên kia.

“Ông định đi đâu?”. 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.