Chương trước
Chương sau
Cẩm Huyền Nữ kinh ngạc, vung kiếm chống đỡ.

Nhưng thế tấn công bóng đen vô cùng mạnh mẽ, chiêu thức cực kỳ xảo quyệt, linh hoạt vô cùng giống như rắn độc.

Sau một phen tranh đấu, Cẩm Huyền Nữ bị ép lùi lại. Nhìn lại trên người đã có thêm nhiều vết thương.

Hiển nhiên, cô ta không phải là đối thủ của bóng người đen kia.

Bóng người đen lùi về bên cạnh Quốc vương.

Đó là một ông lão khoác áo choàng màu đen, khí †ức hung ác nguy hiểm, giống như rắn độc khiến người †a không rét mà run.

“Ngay cả con chó bên cạnh quả nhân cũng không đánh lại mà dám lấy mạng của quả nhân? Ha ha, thật là nực cười!".

Quốc vương cười khinh thường: “Cuộc phản loạn bên ngoài cung là do cô khơi dậy đúng không? Vậy quả nhân cũng không khách sáo với cô nữa! Người đâu, bắt sống Cẩm Huyền Nữ, những người còn lại xử tử hết

“Tuân lệnh!”. Cấm quân ùa tới từ hai bên lập tức ra tay.

Nhưng khi bọn họ xông về phía Cẩm Huyền Nữ thì không khỏi kinh ngạc dừng bước.

Bọn họ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn phía trước.

Ngoài cửa hoàng cung có rất nhiều dân chúng tập trung.

Bọn họ cầm đao kiếm, hoặc cầm ghế dài, cầm đá, đùng đùng nổi giận tràn vào trong.

Chỉ chớp mắt, hoàng cung rộng lớn toàn người là người.

Nhìn thế trận đó, cấm quân cũng sợ hãi. “Thật to gan!".

Quốc vương nổi giận: “Đám sâu kiến này định làm

“Mãn Chước Hổi Ông ép con gái tôi vào cung, hại nó một cách tàn nhãn! Tôi phải trả thù cho con gái!".

Một ông lão cầm lao bắt cá trong tay hét lên, dù giọng ông ta có phần run rẩy, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự kiên quyết không lùi bước.

“Mãn Chước Hổi Ông hại chết vợ tôi, hôm nay tôi nhất định phải lột da ông!”.

“Loại người như ông không xứng làm quốc vương của chúng tôi, không xứng làm hoàng đế của chúng tôi!". 

“Từ khi ông tiếp quản Kiếm Vương Triều, vương triều càng ngày càng khác xưa. Mọi người còn không có cơm ăn, dân chúng lầm than bởi sự bóc lột của ông. Ông không cho chúng tôi đường sống thì chúng tôi cũng sẽ liều mạng với ông!".

“Đúng! Liều mạng với ông!”. Bọn họ gào lên, hiện trường sôi sục.

Nhìn cảnh tượng này, đám người trong hoàng cung đều tái nhợt mặt.

Thái giám già sợ đến mức run lẩy bẩy.

Nhưng Quốc vương thì không sợ, lạnh lùng nói: “Được! Được lắm! Nếu đám các người đã không sợ chết, muốn đến đây đâm đầu vào chỗ chết thì quả nhân sẽ giải quyết hết các người, đưa đến dược phòng luyện chế thành đan!”.

Nói xong, Quốc vương bước tới phía trước.

Ầm!

Một luồng đại thế đáng sợ giáng từ trên trời xuống, đánh về phía dân chúng.

Nhưng... đại thế giáng xuống, dân chúng lại không có chút phản ứng nào.

Quốc vương sửng sốt. 

Ông ta tiếp tục phóng ra đại thế về phía dân chúng.

Nhưng... vẫn không có tác dụng gì.

“Sao có thể như vậy?”.

Quốc vương tim đập mạnh, cảm thấy không ổn. Đúng lúc đó, đám người tách ra.


Quốc vương ngẩn ra, không biết Lâm Chính định làm gì, nhưng sự phãn nộ trong lòng khó có thể kìm nén.

“Lẽ nào tất cả đều là do cậu giở trò?”.

Quốc vương nghiến răng nói.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.