Chương trước
Chương sau
Người của Độc Cô bàng hoàng nhìn Độc Cô Vấn với sắc mặt không dám tin.

“Anh, anh điên rồi? Ngày mai liên minh Thanh Thuyền sẽ tiêu diệt chúng ta mất, sao...anh có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy chứ?”

Độc Cô Lạc Nhạn như sắp phát điên tới nơi. Cô ta lập tức lao vào và gầm lên: “Rốt cuộc anh có phải là người của Độc Cô thành không vậy?”

Độc Cô Vấn trông vô cùng điềm tĩnh. Hắn cầm ấm trà, từ rót cho mình một ly và điềm đạm nói: “Anh nói rồi, mặc dù anh và Lâm minh chủ giao thiệp không lâu nhưng anh có thể phán đoán ra được tính cách của anh †a. Anh đã sớm khuyên bọn em đừng xen vào mà bọn em không nghe. Giờ thành ra thế này còn trách anh được sao?”

“Anh nói thật ,nếu như anh thật sự đi tới liên minh thì không những không thể xin được Lâm minh chủ bớt tội mà có khi càng khiến anh ta quyết tâm tiêu diệt Độc Cô Thành hơn đấy. Anh không đi là vì muốn sự việc không tới mức tuyệt đường”.

Đám đông nhìn nhau.

“Không phải là con có cách gì hay hơn đó chứ?”, Độc Cô Hổ nói.

“Cách chỉ có một. Lập tức mang hết pháp bảo của nhà Độc Cô đặt bên ngoài thành, bảo toàn bộ người của Độc Cô Thành quỳ ở đó tạ tội, đợi liên minh Thanh Huyền tới. Như vậy thì may ra Lâm minh chủ sẽ thao tội cho chúng ta”, Độc Cô Vấn nói.

“Cái gì?” “Sao...có thể chứ?”

“Vậy thì khác gì hủy hoại luôn Độc Cô Thành”, có người nói.

Bảo bọn họ giao ra mọi thứ sao có thể chứ? Độc Cô Vấn lắc đầu: “Nếu lần này mọi người không nghe theo lời con thì dù có là thần tiên cũng không thể cứu nổi mọi người. Cần mạng hay cần tiên mọi người tự chọn đi”

Nói xong hắn đặt ly trà xuống và bắt đầu tu luyện tiếp. Độc Cô Hổ trố tròn mắt, sững sờ nhìn con trai mình. Cuối cùng ông ta bặm môi: “Làm theo những gì cậu chủ nói đi".

“Thành chủ...” “Mau lên”

Độc Cô Hổ gầm lên. Đám đông dù bất cam nhưng vân phải thỏa hiệp. Độc Cô Thành trong đêm đã vận chuyển hết tài sản xếp ra bên ngoài thành. Trời chưa sáng thì người của thành đã đứng ngoài và quỳ xuống chờ đợi.

Độc Cô Vấn cũng có mặt nhưng hắn không quỳ mà một người một kiếm đứng ở đó. Độc Cô Hổ không hiểu nhưng ông ta biết tầm nhìn của mình không bằng con  trai nên cũng không lên tiếng.

10h sán lột người một ngựa từ từ đi tới thành. Đó chính là Lâm Chính.

“Tội nhân Độc Cô Hổ bái kiến Lâm minh chủ”, Độc Cô Hổ run rẩy hô vang.

“Bái kiến Lâm minh chủ”, những người khác cũng hô theo. Tiếng hô vag lên như sóng trào.

Thế nhưng âm thanh chỉ chứa đứng sự run sợ. Lâm Chính liếc nhìn đám đông rồi lại liếc nhìn ngưồn tài sản chất như núi và cuối cùng nhìn Độc Cô Vấn.

“Xem ra lần này bọn họ đã nghe theo lời anh nhỉ”, Lâm Chính lên tiếng.

“Đúng vậy”.


“Đây đúng là không phải tính cách của tôi, tôi chỉ đang đưa ra ý kiến dựa vào tình hình thực tế của Độc Cô 'Thành mà thôi. Còn về tính cách thì...”

Hắn rút kiếm ra chĩa về phía Lâm Chính: “Anh biết là tôi không thể quỳ mà”

Độc Cô Vấn đại diện cho sự cố chấp nhất thành Độc

Cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.