Chương trước
Chương sau
Chân của thành chủ Độc Cô Thành mềm nhũn, cả chặng đường đều được người khác đỡ, lảo đảo quay về Độc Cô Thành.

Sắc mặt của những người đi theo cũng tái nhợt, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

“Bố, mọi người quay lại rồi sao?”

Độc Cô Lạc Nhạn thấy mọi người đi vào, lập tức sai người làm đi chuẩn bị trà, nhìn mọi người mất hồn mất vía, cô ta rất ngạc nhiên.

“Bố, mọi người sao vậy? Có chuyện gì bất ngờ xảy ra sao?”

Độc Cô Lạc Nhạn dè dặt hỏi.

Khi biết liên minh Thanh Huyền đánh bại nhà họ Mãn, Lâm minh chủ thăng cấp lên Lục Đại Thần Tiên, nỗi chấn động ở trong lòng cô ta không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng người tầm thường mà cô ta đã gặp hồi trước, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bước vào cảnh giới mà người người đều ngưỡng mộ khao khát.

Tâm trạng của Độc Cô Lạc Nhạn cực kỳ phức tạp. May mắn thay, Độc Cô Hổ đã quyết định dẫn theo người của Độc Cô Thành gia nhập liên minh Thanh Huyền. 

Chỉ cần gia tộc có thể gia nhập liên minh, nhận được. sự bảo vệ của thần tiên, nhà họ Độc Cô sẽ không cần phải lo lắng về điều gì nữa.

“Anh trai con đâu?”

Thành chủ Độc Cô Thành không có lòng dạ nào để trả lời Độc Cô Lạc Nhạn, hơi ngẩng đầu lên hỏi.

“Anh Vấn sao? Anh... Anh ấy đang ngồi thư giãn ở đình nghỉ mát...”

“Nhanh lên, đi gọi thằng bé tới đây maul”

“Dạ, vâng ạ...”

Độc Cô Lạc Nhạn gật đầu, lập tức chạy đi.

Nhưng không lâu sau đó, Độc Cô Lạc Nhạn bày ra vẻ mặt bất lực nói: “Bố, anh Vấn nói rằng anh ấy không đến, anh ấy nhờ con chuyển lời với bố rằng có tìm anh ấy cũng vô dụng..."

“Cái gì?” Mọi người đều sững sờ.

Thành chủ Độc Cô Thành đứng ngồi không yên, lập tức dẫn theo người đi đến đình nghỉ mát.

Lúc này, Độc Cô Vấn vẫn đang ngồi xếp bằng ở trong đình nghỉ mát, nhắm mắt nghỉ ngơi tựa như đang cảm nhận. 

Thành chủ Độc Cô Thành lập tức bước đến.

“A Vấn! Độc Cô Thành của chúng ta sắp gặp họa rồi!”

Thành chủ Độc Cô Thành vội vàng hét lên.

“Gon biết!”

Độc Cô Vấn bình tĩnh trả lời.

“Con biết sao?”

Mọi người đều sửng sốt.

Độc Cô Hổ dường như đã nhận ra điều gì đó, vội vàng nói: “A Vấn, chẳng lẽ là con... đoán được hết rồi sao?”

Độc Cô Vấn im lặng một chốc rồi mới chậm rãi nói.

“Bố, mặc chù con và Lâm minh chủ quen biết nhau không lâu, nhưng con cũng đã đoán được vài điều, người này gặp chân thành sẽ trả lại chân thành, ân oán rõ ràng, nên có thể thấy rõ ràng những mánh khóe của bố về cơ bản sẽ không che giấu được đối phương”.

Độc Cô Hổ hơi há miệng ra.

“Lúc đầu con cũng đã từng khuyên mọi người đừng nhúng tay vào vũng nước đục này, nhà họ Mãn có Lục Địa Thần Tiên nên cho dù chúng ta khoanh tay đứng nhìn, Lâm minh chủ cũng sẽ không trách chúng ta. Dù sao Độc Cô Thành chúng ta cũng không có tư cách tham gia vào trận chiến này, đắc tội với Lục Địa Thân Tiên, nhưng mọi người không làm như thế mà lại muốn giống với các thế tộc khác, định đục nước béo cò.... chỉ là lợi ích nhỏ, hà cớ gì phải như thế chứ?”, Độc Cô Vấn nhắm mắt hỏi.

“Là do bố thiển cận !”

Độc Cô Hổ thở dài, nhỏ giọng nói: “Nếu lúc đó bố nghe theo lời của con, thì có lẽ Độc Cô Thành của chúng †a đó đã có thể gia nhập liên minh rồi, nhưng... cuối cùng vẫn bỏ lỡ...”

“Bố, mọi việc đã đến nước này rồi thì có nói gì cũng đều vô dụng cả thôi”.


Độc Cô Hổ đổ mồ hôi hột, bước về phía trước vài bước.

Độc Cô Vấn nghe thấy vậy thì thờ ơ nhìn chằm chằm vào ông ta.

Thật lâu sau mới cất tiếng.

"Xin lỗi bố, con... không đi!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.